Vương Hồng Đậu sờ sờ cái mũi, cô bé tưởng rằng tên lớp gắn liền với giáo viên chủ nhiệm, đổi giáo viên chủ nhiệm thì sau này họ sẽ không được gọi là lớp A4 nữa.
Diệp Văn Nhân: "Ý tớ là, lớp A4 của chúng ta mà không có cô giáo Từ thì mọi người sẽ giải tán."
"Sau khi cô giáo Từ đi, lớp A4 của chúng ta đã không còn là lớp A4 như trước đây nữa."
Nghe Diệp Văn Nhân nói, dường như Vương Hồng Đậu hiểu ra đôi chút. Cô bé liếc nhìn Lâm Tiếu, xem thử Lâm Tiếu có nghe hiểu không, tuy nhiên cô bé chẳng nhìn ra được gì.
Tâm trạng của các học sinh đều rất ủ rũ, sau khi cô giáo Từ phát hiện ra điều này, cô ấy đã tổ chức một buổi họp lớp nho nhỏ.
Thật ra cô giáo Từ không muốn nói tin mình mang thai cho các học sinh biết sớm như vậy, nhưng hôm đó suýt chút nữa cô ấy đã bị Viên Kim Lai đụng phải, cô giáo Từ cũng không dám giấu diếm nữa, cô Lưu dạy Toán cũng khuyên cô ấy nên nói rõ mọi chuyện với các học sinh trong lớp, cô ấy còn xung phong giúp cô giáo Từ nói cho các học sinh trong lớp.
Mấy ngày nay, mỗi lần Viên Kim Lai đi qua cạnh cô ấy, lúc nào cũng nhỏ nhẹ cẩn trọng, hận không thể cách xa cô ấy mười mét, mỗi lần nhìn thấy cô ấy chỉ cần có đường vòng thì cậu bé sẽ đi đường vòng.
Cô giáo Từ nói với các học sinh tạm thời đừng nghĩ tới việc đổi giáo viên chủ nhiệm: "Cô còn dạy các em một học kỳ nữa mà." Cô giáo Từ cười nói.
“Đợi đến lúc cô nghỉ phép, nhà trường nhất định sẽ sắp xếp một giáo viên chủ nhiệm mới, các giáo viên trong trường của chúng ta đều rất tốt, đến lúc đó các em cố gắng theo giáo viên mới mà chăm chỉ học tập."
Lâm Tiếu giơ tay lên hỏi: "Cô giáo Từ, sau khi cô nghỉ phép xong, cô không thể dạy chúng em nữa sao ạ?"
Cô giáo Từ lắc đầu: "Cái này phải dựa vào sự sắp xếp của nhà trường, thông thường nhà trường sẽ không sắp xếp như vậy."
Cái đầu nhỏ của Lâm Tiếu cúi xuống, những gì cô giáo Từ nói giống hệt như mẹ cô nói, trong lòng cô vẫn còn nuôi nấng một ít hy vọng nên mới hỏi lại một lần nữa, tuy nhiên lại nghe thấy câu trả lời giống nhau.
Cô giáo Từ an ủi Lâm Tiếu: “Khi cô nghỉ phép xong, trở về sẽ dạy các lớp khác, vẫn dạy ở tòa nhà giảng dạy này, chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt mà."
Lâm Tiếu nghe thấy lời cô giáo Từ nói thì lập tức ngẩng đầu lên, đúng vậy, cô vẫn có thể đến văn phòng của cô giáo Từ để tìm cô ấy.
Mấy ngày sau, cô giáo Từ công bố một tin tức mới, làm bầu không khí buồn bã ủ rũ trong lớp hoàn toàn biến mất.
“Nhà trường thông báo chiều ngày 31 mỗi lớp sẽ tổ chức buổi liên hoan năm mới tại lớp học của mình.” Cô giáo Từ nói.
Ầm lên một tiếng, trong lớp học nổ tung, ngay lập tức các học sinh nhao nhao hỏi cô giáo.
"Cô ơi, buổi liên hoan năm mới tổ chức lâu mau ạ?"
"Có thể mang đồ ăn vặt đến buổi liên hoan năm mới không ạ?"
"Chúng ta có cần chuẩn bị tiết mục văn nghệ không ạ? Mỗi bạn đều phải chuẩn bị tiết mục văn nghệ sao ạ?"
Cô giáo Từ lần lượt trả lời các câu hỏi của học sinh: "Hai tiếng đồng hồ, bữa tiệc bắt đầu lúc một giờ rưỡi và kết thúc lúc ba giờ rưỡi."
"Có thể mang theo đồ ăn vặt, nhớ mang theo túi đựng rác, sau khi ăn xong đồ ăn vặt không được vứt rác bừa bãi, sau khi buổi liên hoan kết thúc nhớ phải dọn dẹp sạch sẽ trước khi đi."
"Không nhất thiết mỗi thành viên trong lớp đều phải tham gia biểu diễn văn nghệ, sẽ biểu diễn theo nhóm, mỗi nhóm hai tiết mục, rồi thêm một số trò chơi nhỏ nữa."
Cô giáo Từ giao việc phân công nhiệm vụ của buổi liên hoan cho lớp phó văn thể mỹ Đường Kiều, để cho lớp trưởng Chung Hiểu Khiết và lớp phó học tập Trần Đông Thanh phối hợp với Đường Kiều, thống kê các tiết mục mà mọi người đăng ký, sắp xếp xen kẽ các tiết mục văn nghệ và trò chơi theo thứ tự.
Buổi liên hoan của mỗi lớp cũng cần có người dẫn chương trình, cô giáo Từ chọn Đường Kiều và Trần Đông Thanh.
Đường Kiều và Trần Đông Thanh phân chia nhiệm vụ, Đường Kiều nói: "Tớ phải thống kê các tiết mục văn nghệ, sắp xếp trình tự biểu diễn các tiết mục, cậu viết thoại dẫn chương trình nha."
Trần Đông Thanh khó xử hỏi: "Tớ không biết viết."
Đường Kiều nghĩ ra một cách hay cho Trần Đông Thanh: "Vậy cậu viết phần mở đầu và kết thúc, còn các lời thoại ở phần giữa thì để cho các bạn học đăng ký tiết mục văn nghệ tự mình viết, sau đó cậu tổng hợp lại là được."
Trần Đông Thanh cảm thấy đây là một cách hay, tuy nhiên khi làm thì nó không hề đơn giản như vậy, mỗi ngày cậu bé đều phải đuổi theo phía sau bạn học đề đòi thoại dẫn chương trình.