Trong hành lang, Trần Đông Thanh nhìn thấy ba người Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đang luyện hát với nhau, cậu bé lập tức chạy qua đòi thoại dẫn chương trình: "Lâm Tiếu, Lâm Tiếu, trước khi các cậu hát cần phải có thoại để dẫn chương trình, các cậu viết xong chưa?"
Lâm Tiếu buột miệng nói: "Tiếp theo, mời các bạn thưởng thức bài hát Xì Trum do Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Lâm Tiếu trình bày."
Trần Đông Thanh đợi một hồi, thấy Lâm Tiếu không nói nữa, cậu bé hỏi: "Hết rồi sao?"
Lâm Tiếu gật đầu: "Hết rồi."
Trần Đông Thanh cau mày: "Không được, không được, quá đơn giản rồi, các cậu phải viết thêm hai câu nữa." Chủ yếu là bây giờ hầu như các bạn học giao thoại dẫn chương trình đều chỉ có một câu như này, Trần Đông Thanh nghĩ có lẽ thoại dẫn chương trình sẽ phải thay đổi.
Lâm Tiếu: "Cả câu như này còn không đủ sao? Bài hát này của chúng tớ cũng chẳng được mấy câu."
Diệp Văn Nhân nhận lấy nhiệm vụ này: "Vậy để tớ viết ít câu thoại dẫn chương trình, giờ giải lao tiết sau sẽ đưa cho cậu."
Trần Đông Thanh dặn dò: "Giờ giải lao tiết sau nhất định phải đưa cho tớ đó."
“Sắp đến giờ vào học rồi à?” Thấy các bạn học trong hành lang xôn xao quay về lớp, Diệp Văn Nhân cũng kéo Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu quay về lớp: "Chúng ta cũng quay về đi, tiết sau rồi lại luyện tập tiếp."
Lúc Lâm Tiếu đi vào cửa lớp, Trần Đông Thanh ở trước mặt cô đột nhiên thắng bước chân lại: "Đợi đã."
Tuy nhiên, đã quá muộn, Lâm Tiếu đã bước một chân vào lớp học, Viên Kim Lai “vù” một cái từ bên cạnh nhảy ra, “bùm” một tiếng mở pháo giấy trong tay ra.
Những mảnh giấy nhỏ màu sắc rực rỡ lấp la lấp lánh phun lên trên, rồi lả tả rơi xuống, tất cả rơi hết trên đầu Trần Đông Thanh và Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu ở phía sau Lâm Tiếu cũng bị dính một chút, nhưng Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh mới là hai người thảm nhất.
Trên tóc, cổ và quần áo của họ đều dính đầy các mảnh giấy nhỏ lấp la lấp lánh.
Còn có một mảnh rơi vào trong mí mắt Lâm Tiếu, Lâm Tiếu phủi mấy lần mới phủi hết.
"Ha ha ha ha!" Viên Kim Lai giơ cái ống pháo giấy rỗng trong tay lên, chỉ vào Lâm Tiếu bật cười.
Lâm Tiếu vươn tay nắm lấy cổ áo Viên Kim Lai: "Viên Kim Lai, cậu chết chắc rồi."
Tuy nhiên, Viên Kim Lai giống như một con cá nhanh nhẹn, cậu bé trượt một cái luồn vào trong lớp học, quay về chỗ ngồi của mình.
Lâm Tiếu cúi đầu phủi phủi mái tóc của mình, các mảnh giấy sáng lấp lánh đó như những bông tuyết lần lượt rơi xuống.
Cô biết mục tiêu của Viên Kim Lai chính là mình, Trần Đông Thanh và Vương Hồng Đậu đều là những người bị cô liên lụy. Lâm Tiếu cũng không hiểu tại sao, Viên Kim Lai lúc nào cũng thích chọc cô.
"Reng reng reng." Chuông vào lớp vang lên, cô giáo Từ bước vào lớp, nhìn thấy những mảnh giấy màu dưới đất, liền hỏi: "Cái này là ai làm?"
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đồng thanh nói: "Viên Kim Lai."
Cô giáo Từ: "Sau khi tan học Viên Kim Lai ở lại quét dọn sàn nhà."
Lâm Tiếu thầm hạ quyết tâm, sau khi chuông tan học vang lên, cô sẽ cầm lấy cái chổi trước, quét hết những mảnh giấy nhỏ sáng lấp lánh này lại, rồi rải chúng lên đầu Viên Kim Lai.
Giờ giải lao tiết sau, Lâm Tiếu đã làm theo những gì mà mình nghĩ.
Tuy nhiên, sau khi bị cô rải cả một đầu giấy lấp lánh, Viên Kim Lai vẫn cười ha ha lên, trông cậu bé không hề tức giận một chút nào cả.
Thấy Viên Kim Lai như vậy, Lâm Tiếu cũng không giận nổi.
"Này, Viên Kim Lai, pháo giấy này của cậu mua ở đâu đó?" Lâm Tiếu hỏi.
Viên Kim Lai: "Mua ở cổng trường đó."
Sau khi tan học, Lâm Tiếu đến cổng trường để tìm ống pháo giấy đó, cô vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra những ống pháo giấy trong tay Viên Kim Lai là do chị Tiểu Vân bán.
Ngoài pháo giấy, còn có bóng bay, ruy băng nhiều màu sắc khác nhau.
Lâm Tiếu sững sờ: "Chị Tiểu Vân, chị bán những thứ này từ khi nào vậy?"
Thẩm Vân cười nói: "Trường các em không phải tổ chức tiệc liên hoan sao? Nên chị bán một ít."
Ánh mắt Lâm Tiếu rời khỏi những quả bóng bay và ruy băng nhiều màu sắc ấy, cô phát hiện quầy hàng bán đồ văn phòng phẩm của chị Tiểu Vân đã trống một nửa, chị Tiểu Vân còn đang bận thu dọn đồ đạc trong cửa hàng.
Trong lòng Lâm Tiếu lo lắng, vội vàng hỏi: "Chị Tiểu Vân, chị đang làm gì vậy?"
Thẩm Vân cười nói: "Chị chuyển tiệm."
Trong lòng Lâm Tiếu dường như có một cơn gió lạnh thổi qua, cô giáo Từ sắp đi rồi, chị Tiểu Vân cũng muốn đi sao?
"Chị Tiểu Vân, chị chuyển đi đâu vậy?" Lâm Tiếu hỏi.
Thẩm Vân nghe thấy trong giọng nói của Lâm Tiếu có phần nghẹn ngào, cô ấy ngạc nhiên quay đầu lại.
"Chị chuyển tới bên cạnh thôi."
Thẩm Vân chỉ vào cửa hàng bên cạnh tiệm sách Văn Lan: “Chị thuê cửa hàng này rồi, sau này cửa hàng này sẽ là cửa hàng văn phòng phẩm của chị.”