“Mẹ, mẹ có biết quầy bán văn phòng phẩm của chị Tiểu Vân sắp dọn đi rồi không?” Lâm Tiếu cúi đầu che mặt, giọng nói hơi run.
Lữ Tú Anh hoảng hốt: “Hả? Dọn đi đâu?”
“Đừng khóc đừng khóc, dù chị Tiểu Vân dọn đi chỗ khác thì sau này con vẫn có thể gặp chị Tiểu Vân mà.”
Lâm Tiếu bỗng ngẩng đầu lên, lấy hai tay đang che mặt ra, cười to: “Con đâu có khóc! Mẹ, con lừa mẹ đấy.”
Lữ Tú Anh đưa tay đánh Lâm Tiếu một cái nhẹ: “Con nhỏ này, mẹ bảo mà, công việc kinh doanh của Tiểu Vân đang tốt lắm, sao phải dọn đi đâu chứ.”
Lâm Tiếu kể cho mẹ: “Quầy của chị Tiểu Vân sắp dọn đi thật, nhưng mà chỉ dọn qua sát bên thôi, còn ở ngay cổng trường của con.”
“Mẹ, lúc nãy mẹ sợ lắm phải không? Hôm nay con cũng bị dọa hết hồn luôn.” Lâm Tiếu hỏi.
Thật ra Lữ Tú Anh không bị sốc bởi tin quầy của Thẩm Vân sắp dọn đi, mà bà sợ Lâm Tiếu khóc không để ai yên, bà không muốn dỗ cô nữa đâu.
“Tại sao phải dọn tới bên cạnh vậy?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu: “Chị Tiểu Vân nói chị ấy thuê một cửa hàng ở gần đó, chị ấy muốn tự mở một cửa hàng văn phòng phẩm luôn.”
Lữ Tú Anh: “Muốn tự mở cửa hàng à, nhanh quá!”
Lữ Tú Anh nhớ lại, cảm thấy những ngày Thẩm Vân còn làm việc trong quán lẩu thịt dê như chỉ mới ngày hôm qua. Tết năm ngoái, Thẩm Vân nghỉ việc ở quán lẩu thịt dê rồi làm việc ở nhà sách, sau đó cô ấy tự mở một quầy bán văn phòng phẩm nhỏ. Thẩm Vân xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tất cả đều dựa vào chính mình, bây giờ còn chưa tới một năm mà đã thuê cửa hàng để tự mở một cửa hàng văn phòng phẩm rồi.
“Thẩm Vân giỏi quá.” Lữ Tú Anh khâm phục từ tận đáy lòng.
“Anh của con biết chưa?” Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu lắc đầu: “Con cũng không biết anh hai biết chưa nữa.”
“Mẹ, con muốn gội đầu.” Lâm Tiếu nói với Lữ Tú Anh.
“Hôm qua mới đi nhà tắm rồi mà.” Lữ Tú Anh thấy lạ: “Hôm nay tắm được rồi, không cần gội đầu đâu.”
“Con muốn gội mà, Viên Kim Lai bắn một cây pháo giấy, rơi hết lên đầu con luôn.” Lâm Tiếu nhớ lại vẫn thấy tức giận, ngày hôm qua cô vừa mới gội đầu đấy.
Lữ Tú Anh nấu nước cho Lâm Tiếu gội đầu, quả nhiên có rất nhiều hạt kim tuyến nhỏ rơi ra từ tóc của Lâm Tiếu, chúng rơi xuống đáy chậu phát ra ánh sáng phản quang năm màu.
Lữ Tú Anh phải dùng chiếc lược dày để chải tóc thật cẩn thận cho Lâm Tiếu mới rửa sạch được bọt xà phòng trên đầu cô.
“Viên Kim Lai của lớp các con nghịch thật đấy.” Lữ Tú Anh thầm nghĩ, chắc là không kém gì Lâm Dược Phi lúc còn nhỏ.
“Thằng bé lấy pháo giấy từ đâu vậy? Nhà thằng bé có người kết hôn à?” Lữ Tú Anh mới chỉ thấy cái đó ở trong đám cưới, pháo giấy bắn vào không khí, cô dâu chú rể bước ra từ đám kim tuyến bay lả tả.
Lâm Tiếu: “Mua của chị Tiểu Vân đấy ạ.”
Lữ Tú Anh ngạc nhiên nói: “Tiểu Vân bán cả cái này à?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Đúng vậy, pháo giấy, ruy băng, bong bóng đủ màu đều có bán.”
Lâm Tiếu chỉ đứng cạnh chị Tiểu Vân một lúc đã nhìn thấy vài học sinh lớp lớn mua những món đồ này, có người có hai sọc trên cánh tay, có người có ba sọc, họ đều là cán sự lớp.
“Mấy bạn Trần Đông Thanh và Chung Hiểu Khiết bàn bạc với nhau, lớp tụi con cũng mua.”
Các lớp sẽ tự làm tiệc mừng năm mới, lớp nào cũng lén theo dõi xem các lớp khác làm như thế nào. Giống như việc đi trận hình ô vuông, vẫy khăn đỏ trong đại hội thể thao, hay việc mặc váy đẹp và có đội múa phụ họa trong cuộc thi đồng ca, không lớp nào muốn thua kém lớp khác cả.
Nếu đã biết các lớp khác sẽ dùng ruy băng và bong bóng đủ màu để trang trí lớp học thì các bạn lớp Lâm Tiếu cũng muốn trang trí lớp học cho thật đẹp.
Hơn nữa, các bạn trong lớp Lâm Tiếu còn nghẹn ngào nói đây là tiệc mừng tết Nguyên Đán cuối cùng mà mọi người trải qua với cô giáo Từ.
Nhóm cán sự lớp Chung Hiểu Khiết, Trần Đông Thanh, Đường Kiều đều rất thích cô giáo Từ, họ biến tình cảm sâu đậm dành cho cô giáo Từ thành động lực, muốn bữa tiệc mừng phải thật rực rỡ, hoành tráng và vui vẻ.
“Để sau này khi cô giáo Từ nhớ lại, bữa tiệc của lớp chúng ta sẽ là bữa tiệc đặc biệt nhất.” Đường Kiều nói.
Lữ Tú Anh cười, trẻ con rất để ý những chuyện này. Hình như Thẩm Vân đã kiếm được kha khá từ việc bán ruy băng và bong bóng đủ màu trong lúc đang tổ chức tiệc mừng tết Nguyên Đán, đầu óc của Thẩm Vân thật nhanh nhạy. Lữ Tú Anh hoàn toàn không nghĩ tới việc bán những món đồ này.
“Vậy lớp các con lấy tiền ở đâu để mua đồ trang trí vậy?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu lắc đầu, cô cũng không biết: “Hình như là ban cán sự lớp góp tiền với nhau.”