Lâm Dược Phi suy nghĩ: “Hay là con đặt lẵng hoa cho cô ấy nhé.”
Lữ Tú Anh nói được, khai trương cửa hàng mới là chuyện vui lớn, mà Thẩm Vân tiết kiệm như vậy, chắc chắn sẽ không tự đặt lẵng hoa. Nếu anh đặt mấy cái lẵng hoa thì sẽ vui vẻ sống động hơn, cũng thể hiện được tấm lòng.
Lâm Tiếu nghe anh hai nói vậy, lập tức chạy tới, khó hiểu hỏi: “Anh ơi, lẵng hoa là để dùng trong đám tang mà.”
Lâm Dược Phi dở khóc dở cười: “Cái đó là vòng hoa.”
“Lẵng hoa dùng để trưng lúc khai trương cửa hàng.”
Lâm Tiếu nói ngay: “Vậy em cũng muốn tặng lẵng hoa cho cửa hàng của chị Tiểu Vân.”
Lâm Tiếu mở ngăn kéo của mình, lấy chiếc hộp thiếc nhỏ từ bên trong ra, bên trong có khá nhiều tiền xu.
Từ sau khi quầy bán đồ ăn vặt ở trường học đóng cửa, tiền tiêu vặt của Lâm Tiếu chỉ còn dùng để mua sách và văn phòng phẩm ở tiệm sách Văn Lan.
Mẹ ra quy định phải đọc hết một quyển sách mới được mua thêm quyển khác. Lúc mua văn phòng phẩm thì chị Tiểu Vân chỉ lấy giá vốn, cô ấy còn thường xuyên tặng quà cho cô nên bây giờ Lâm Tiếu xài tiền tiêu vặt không hết.
Mỗi cuối tuần cô đều đếm tiền tiêu vặt ở trong hộp thiếc, để dành đến kỳ nghỉ, cô cũng có thể ăn xiên nướng ở cung thiếu nhi một cách thoải mái giống Viên Kim Lai rồi.
Bây giờ Lâm Tiếu nguyện ý dùng số tiền mà mình tiết kiệm mua xiên nướng để mua lẵng hoa cho chị Tiểu Vân trước.
“Anh ơi, nhiêu đây có đủ mua một cái lẵng hoa không?” Lâm Tiếu hỏi.
Lâm Dược Phi vung tay: “Để anh mua cho em.”
Lâm Dược Phi gọi điện đặt sáu cái lẵng hoa, trong đó ba cái viết tên mình, ba cái viết tên Lâm Tiếu.
Tuy Lâm Tiếu nguyện ý dùng tiền tiêu vặt của mình nhưng nếu không cần phải dùng đến số tiền đó thì càng tốt. Cô vui vẻ đặt chiếc hộp thiếc của mình vào trong ngăn kéo, không phải tốn không một đồng nào mà cũng có ba cái lẵng hoa tặng chị Tiểu Vân.
“Cảm ơn anh, anh ơi, anh đặt lẵng hoa nào đẹp đẹp chút nhé.” Lâm Tiếu dặn dò.
Lâm Dược Phi liếc mắt nhìn Lâm Tiếu: “Nhóc hay lo!”
Cửa hàng văn phòng phẩm của chị Tiểu Vân khai trương vào đúng dịp tết Nguyên Đán, mùng một tháng một.
Trước đó cô ấy đã mở quầy ở tiệm sách Văn Lan vào ngày Quốc tế thiếu nhi ngày một tháng sáu. Thẩm Vân cảm thấy ngày một là ngày tốt nên lại chọn ngày một.
Giữa trưa ngày ba mươi mốt, sau khi chuông tan học vang lên, trong đầu các bạn học chỉ có bữa liên hoan chiều nay nên không có tâm trạng đến nhà ăn.
Nhóm cán sự lớp bàn bạc với nhau, quyết định không đi ăn mà ở lại phòng học để chuẩn bị cho bữa liên hoan.
Diệp Văn Nhân thấy nhóm cán sự lớp không đến nhà ăn, do dự hỏi Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu: “Chúng ta có đến nhà ăn không?”
Họ cũng có thể không đến nhà ăn, trong cặp của Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân có rất nhiều đồ ăn vặt, ăn đồ ăn vặt cũng có thể no.
Vương Hồng Đậu mở to mắt: “Đương nhiên là phải đi.” Mỗi bữa ăn trong nhà ăn đều đã được trả tiền rồi.
Sau khi ba người đi vào nhà ăn, Diệp Văn Nhân lập tức cảm thấy may mắn vì mình đã tới nhà ăn, hôm nay nhà ăn nấu rất nhiều món.
Ba người Lâm Tiếu vừa mới xếp hàng đã nghe học sinh ở đằng trước nói: “Hôm nay có chân gà rán, còn có thịt xào chua ngọt nữa.”
Mắt của ba cô gái nhỏ cùng sáng lên.
Lâm Tiếu đưa cho dì phụ trách nhà ăn, quả nhiên dì phụ trách nhà ăn đã đặt một cái chân gà rán vào một ô vuông trên khay, rồi thêm một ô đầy thịt xào chua ngọt, mỗi học sinh còn được phát một hộp sữa chua nhỏ.
Lúc ngồi vào bàn ăn, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đổi khay ăn cho nhau. Hôm nay, dì phụ trách nhà ăn nhìn dáng người của học sinh để lấy đồ ăn. Diệp Văn Nhân cao nên dì ấy múc nhiều, Vương Hồng Đậu thấp nên dì ấy múc ít.
Nhưng sức ăn của hai người lại trái ngược, Vương Hồng Đậu ăn rất nhiều, Diệp Văn Nhân thì ăn rất ít.
Hai người có thể đổi đồ ăn cho nhau.
Diệp Văn Nhân đổi hai cái chân gà rán cho nhau, để Vương Hồng Đậu ăn cái lớn hơn một chút, còn mình ăn cái nhỏ hơn.
Hai cái chân gà rán không chênh nhau bao nhiêu, nhưng Vương Hồng Đậu rất cảm động, Diệp Văn Nhân tốt với cô bé quá.
“Lâm Tiếu, sao dì phụ trách nhà ăn lại múc nhiều đồ ăn cho cậu thế?” Vương Hồng Đậu nhìn khay đồ ăn của Lâm Tiếu, hỏi.
Diệp Văn Nhân: “Gần đây Lâm Tiếu cao hơn rồi.”
Vương Hồng Đậu ngạc nhiên: “Không thể nào, Lâm Tiếu cao hơn tớ à?”
Diệp Văn Nhân gật đầu: “Phải, Lâm Tiếu cao hơn cậu một đoạn.”
Thật ra lần kiểm tra sức khỏe trước, chiều cao đo được của Lâm Tiếu đã hơn Vương Hồng Đậu rồi, nhưng Vương Hồng Đậu không tin, nói bác sĩ kiểm tra sức khỏe đo sai rồi.