Bây giờ Vương Hồng Đậu và Lâm Tiếu đi song song với nhau, Diệp Văn Nhân đi ở đằng sau, có thể thấy rất rõ Lâm Tiếu đã cao hơn Vương Hồng Đậu một đoạn.
Lúc Vương Hồng Đậu biết chuyện, cô bé hậm hực cắn một miếng chân dài thật to: “Rõ ràng là tớ ăn nhiều nhất, tại sao tớ lại cao chậm nhất chứ?”
Lâm Tiếu nói với Vương Hồng Đậu: “Cậu phải chạy bộ.”
Ngày nào Lâm Tiếu cũng chạy bộ với Tiểu Hoàng.
Vương Hồng Đậu than ngắn thở dài: “Tớ ghét chạy bộ nhất.” Lâm Tiếu còn có Tiểu Hoàng chạy chung, cha mẹ cô bé lại không cho cô bé nuôi cún con.
Sau khi ba người ăn cơm xong, đi từ nhà ăn về phòng học, phát hiện phòng học đã thay đổi rất nhiều.
Tất cả các bàn học đều đã được di chuyển xuống cuối lớp, một dãy bàn được xếp thẳng đứng ở dưới, bên trên là một dãy bàn được úp ngược xuống. Giữa bốn cái chân của dãy bàn úp ngược là những chiếc cặp sách đủ màu của các bạn trong lớp.
Một vài bạn đang xếp ghế trong phòng học, một dãy bên trái, một dãy bên phải, một dãy ở sau.
Sau khi phòng học trống không, rác rưởi trên mặt đất được phơi bày rõ ràng, Chung Hiểu Khiết đang nói các bạn vừa tiến vào phòng học quét rác lau sàn để làm sạch sàn lớp.
Vương Hồng Đậu thấy Chung Hiểu Khiết đang bắt người khác làm việc, cô bé lập tức kéo Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân đi: “Chúng ta đừng vội vào phòng học, ra hành lang tập luyện một lần đã.”
Hành lang chật kín học sinh, bình thường không có ai lui tới hành lang cuối dãy, đó là căn cứ bí mật của ba người, thế nhưng bây giờ đã bị học sinh lớp khác chiếm mất rồi. Mấy bạn nam bạn nữ đang ca hát nhảy múa, vỗ tay, xoay người ở đó.
Ba người Lâm Tiếu không tìm được chỗ luyện tập, bèn đi dạo ở hành lang, xem các bạn lớp khác tập luyện tiết mục cũng rất thú vị.
Diệp Văn Nhân không nhận ra Vương Hồng Đậu không muốn trở về quét rác lau dọn, nhưng Lâm Tiếu thì có. Cô và Vương Hồng Đậu nghĩ giống nhau, đi bộ trên hành lang vui hơn quét rác lau dọn nhiều.
Lâm Tiếu nhìn thấy một học sinh nữ cuối cấp đang ‘vẽ’ lên mí mắt của một học sinh nữ khác bằng một cái cọ nhỏ.
Lâm Tiếu tò mò hỏi: “Các chị ấy đang làm gì vậy?”
Diệp Văn Nhân: “Đang đánh mắt đấy.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu thấy người khác đánh mắt, cô nhìn một lúc, đến khi các học sinh nữ lớp lớn nhìn qua bằng ánh mắt không vui, Diệp Văn Nhân vội vàng kéo Lâm Tiếu chạy đi.
“Mẹ cậu không đánh mắt à?” Diệp Văn Nhân hỏi.
Lâm Tiếu lắc đầu, Vương Hồng Đậu cũng lắc đầu, mẹ của hai người đều không trang điểm, chỉ có mẹ Diệp Văn Nhân biết trang điểm thôi. Diệp Văn Nhân nói thêm: “Không phải lúc nào cũng trang điểm, có lúc trang điểm có lúc không.”
Ba người trở về phòng học lúc bữa liên hoan sắp được bắt đầu, phần lớn ghế trong lớp đã có người ngồi. Khi bàn ghế được sắp xếp như vậy, mọi người có thể ngồi thoải mái.
Ba người vội vàng tìm ba ghế trống sát nhau, nhưng phần lớn ghế trống chỉ có một hoặc hai ghế sát nhau. Vất vả lắm mới tìm được ba ghế sát nhau, Vương Hồng Đậu vội vàng ngồi xuống, nhưng bạn nữ bên cạnh nói: “Ui da, ghế này tớ lấy cho Phùng Xuân Yến trước rồi.”
Vương Hồng Đậu chỉ có thể đứng lên, hối hận: “Lúc nãy đáng lẽ chúng ta nên dùng cặp sách chiếm chỗ trước.”
“Không sao.” Lâm Tiếu lấy một cái ghế trống ra, nhờ các bạn ngồi dịch về phía trước, sau đó xếp ba chiếc ghế trống ra đằng sau: “Vậy là có chỗ rồi.”
Vương Hồng Đậu nói Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân ngồi giữ ba chiếc ghế, hai người bèn ngồi lên hai chỗ trống của ba chiếc ghế. Còn Vương Hồng Đậu vội vàng đi tìm cặp sách của ba người trong chiếc bàn bị lật ngược ở đằng sau.
Đồ ăn vặt của ba người đều nằm trong cặp sách.
Cặp của Vương Hồng Đậu có màu đỏ, của Diệp Văn Nhân là màu hồng nhạt, của Lâm Tiếu là màu xanh lam, bên trên có hình mèo máy.
Chiếc cặp cũ của Lâm Tiếu quá nhỏ, cặp sách mới được chọn trong tiệm của chị Tiểu Vân, vừa lớn vừa xinh đẹp. Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân rất thích chú mèo máy ở trên đó.
Cô giáo Từ ngồi trên chiếc ghế trống ở hàng phía sau cùng với các học sinh, các bạn hào hứng chia đồ ăn vặt của mình cho cô giáo Từ, nhưng cô giáo Từ xua tay từ chối.
Ba người Lâm Tiếu ngồi ở hàng ghế đầu bên trái, cách cô giáo Từ rất xa.
“Nếu biết cô giáo Từ ngồi ở hàng sau, lúc nãy chúng ta cũng ngồi hàng sau rồi.” Vương Hồng Đậu thở dài.
“Các bạn ngồi gần cô giáo Từ may mắn quá.” Lâm Tiếu xuýt xoa.
Tiếng chuông vang lên, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi. Đường Kiều xuất hiện trong phòng học giữa tiếng chuông, các bạn học ngạc nhiên kêu lên, hôm nay Đường Kiều trang điểm, không giống với bình thường một chút nào.
Đường Kiều mặc một chiếc váy len, trên cổ tay và tà váy đều có tầng tầng lớp lớp ren hoa, gương mặt cũng được trang điểm.
Vương Hồng Đậu nói nhỏ: “Đường Kiều cũng đánh mắt kìa.”
Lâm Tiếu gật đầu, ý là mình cũng đã nhìn thấy.