Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 335 - Chương 335.

Chương 335. - Chương 335. -

Lớp trang điểm trên mặt Đường Kiều không phải là điều gây chú ý nhất, đáng chú ý nhất chính là mái tóc của Đường Kiều, mái tóc của cô bé đã được uốn xoăn.

“Tóc của cậu ấy bị sao vậy?” Lâm Tiếu và hai bạn thầm thì với nhau: “Cậu ấy uốn tóc à?”

“Không thể nào, sáng nay tóc của Đường Kiều vẫn thẳng mà.”

“Tớ biết một cách, không cần uốn tóc, sau khi gội đầu thì dùng máy sấy tóc để uốn, mẹ của tớ cũng từng làm như vậy ở tiệm làm tóc rồi.” Diệp Văn Nhân nói.

“Nhưng mà Đường Kiều luôn ở trường mà, cậu ấy đâu có đi tiệm làm tóc.”

Tóc của Đường Kiều đã xoăn bằng cách nào, câu hỏi này đã trở thành bí ẩn trong lòng ba người.

Lâm Tiếu nói: “Chờ bữa liên hoan kết thúc, chúng ta hỏi Đường Kiều đi.”

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân gật đầu nhiệt tình, chỉ còn cách này thôi.

Dưới ánh mắt của các bạn, Đường Kiều đứng ở khoảng trống trước bục giảng, Trần Đông Thanh đứng cạnh Đường Kiều. Lúc này Lâm Tiếu mới nhận ra hôm nay Trần Đông Thanh cũng mặc đồ không giống mọi ngày, cậu bé mặc tây trang và đi giày da.

Hai người dẫn chương trình nhỏ thay phiên nhau nói, sau đó tuyên bố: “Tiệc mừng tết Nguyên Đán của lớp 3/4 chính thức bắt đầu.”

Cùng với lời tuyên bố bữa liên hoan chính thức bắt đầu, Lâm Tiếu xé túi đồ ăn vặt đầu tiên.

Trên đùi ba người Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân có rất nhiều đồ ăn vặt, cạnh chân có một cái túi rác.

Diệp Văn Nhân nhắc nhở hai bạn của mình: “Tiết mục của chúng ta đứng thứ năm, lúc tiết mục thứ tư bắt đầu, chúng ta đừng ăn gì nữa, uống một ngụm nước rồi lên sân khấu thôi.”

Ba tiết mục đầu tiên kết thúc rất nhanh, lúc tiết mục thứ tư bắt đầu, ba người cùng đặt đồ ăn vặt xuống, cùng kiểm tra cho nhau xem mặt có sạch không, tóc có rối không.

Sau khi tiết mục thứ tư kết thúc, Trần Đông Thanh đọc phần mở đầu. Phần mở đầu do Diệp Văn Nhân viết nên cô bé có thể đọc thuộc lòng, cô bé vừa nghe Trần Đông Thanh đọc vừa đếm ngược trong đầu, còn ba câu, còn hai câu, còn một câu.

Lúc chỉ còn một câu, Diệp Văn Nhân kéo Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu đứng lên đi tới trước phòng học. Trần Đông Thanh vừa xong phần mở đầu thì lùi ra đằng sau.

Diệp Văn Nhân cao nhất nên đứng ở giữa, Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu đứng hai bên, ba cô gái nhỏ cùng đêm nhỏ: “Ba, hai, một.”

“Bên kia ngọn núi, bên kia đại dương có một đàn yêu tinh,

Chúng vừa hoạt bát vừa thông minh, vừa nghịch ngợm vừa nhanh nhẹn!”

Sau khi hát xong, ba người cùng khom lưng, trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay. Sau mỗi tiết mục đều sẽ có một tràng vỗ tay, nhưng cảm giác khi vỗ tay cho người khác và cảm giác khi được người khác vỗ tay cho mình hoàn toàn khác nhau.

Ba người trở về chỗ ngồi, mặt Vương Hồng Đậu đỏ bừng, trái tim đập thình thịch.

Diệp Văn Nhân hỏi: “Chúng ta biểu diễn như thế nào?”

Lâm Tiếu tự tin nói: “Tớ thấy rất tốt.”

Sau khi tiết mục của nhóm Lâm Tiếu kết thúc là đến trò chơi cướp ghế.

Đường Kiều giải thích quy tắc của trò chơi cướp ghế cho mọi người: “Vòng đầu tiên có chín bạn, khi chiếc trống bỏi trong tay tớ vang lên, mọi người cùng đi vòng quanh tám chiếc ghế dựa. Lúc tiếng trống bỏi dừng lại, mọi người nhanh chóng ngồi lên chiếc ghế ở gần mình. Ai không cướp được ghế sẽ bị loại.”

“Ai muốn tham gia trò chơi này vui lòng giơ tay đăng ký.”

Lâm Tiếu lập tức nhìn sang Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân: “Chơi không?”

“Chơi.”

Ba người đồng thời giơ tay lên.

Đường Kiều bắt đầu chọn từ hàng ghế phía sau, lúc đến chỗ nhóm Lâm Tiếu thì chỉ còn thiếu một người: “Ai trong ba người các cậu chơi đây?”

Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cùng lắc đầu, họ muốn chơi cùng nhau.

“Vậy cũng được, vòng tiếp theo sẽ cho ba cậu cùng chơi.” Đường Kiều chọn một bạn học khác.

Trước giờ Lâm Tiếu chưa từng chơi cướp ghế, cô mở to hai mắt xem các bạn chơi như thế nào. Chiếc trống bỏi trong tay Đường Kiều vang lên, các bạn lập tức đi xung quanh mấy cái ghế, đi nhanh rồi lại đi chậm, lúc chiếc trống bỏi dừng lại, họ nhanh chóng lao đi cướp ghế.

“Hả? Tất cả mọi người đều ngồi xuống rồi.” Lâm Tiếu thấy lạ.

“Lý Viễn Phương không cướp được ghế.” Hai bạn học ngồi hai bên Lý Viễn Phương la lên: “Cậu ấy ngồi xổm, giả bộ là mình có ghế.”

Vừa dứt lời, các bạn trong lớp cùng cười to, Đường Kiều đi qua nhìn Lý Viễn Phương đang ngồi xổm, cô bé bật cười thành tiếng: “Lý Viễn Phương bị loại.”

Lúc Đường Kiều tuyên bố, giọng nói còn hơi run.

Dáng vẻ ngồi xổm vờ như đang ngồi trên ghế của Lý Viễn Phương buồn cười quá!

Mỗi một vòng lại loại thêm một bạn, và bớt đi một cái ghế.

Vòng cuối cùng chỉ còn lại một cái ghế, Viên Kim Lai và Bàng Chí Vĩ sẽ tranh nhau cái ghế đó.

Sau khi hai người đi mấy vòng, chiếc trống bỏi trong tay Đường Kiều bỗng ngừng lại, Bàng Chí Vĩ ở gần chiếc ghế hơn, cậu bé lập tức ngồi lên trên.

Một bên mông của Viên Kim Lai đè lên đùi Bàng Chí Vĩ.

“Ha ha ha ha ha.” Tất cả các bạn trong lớp đều bật cười.

Giữa tiếng cười của các bạn, Viên Kim Lai tạo hình ngón tay hoa lan, nhẹ nhàng gõ lên vai Bàng Chí Vĩ, biến giọng nói: “Thằng quỷ, tại sao lại cướp ghế của người ta chứ?”

Dứt lời, tiếng cười trong lớp to hơn gấp bội.

Bình Luận (0)
Comment