Từ xa Lâm Tiếu đã thấy cửa tiệm bày lẵng hoa, lập tức bước chân chạy như bay đi đến, anh trai cô mua lẵng hoa còn rất xinh đẹp.
Lâm Tiếu duỗi tay tóm lấy dải lụa phía dưới lẵng hoa, cái lẵng hoa thứ nhất để tên là anh trai Lâm Dược Phi, trên cái lẵng hoa thứ hai Lâm Tiếu lập tức thấy được tên của mình.
Tiếp theo Lâm Tiếu đi xem cái thứ ba, cái thứ tư, tổng cộng sáu cái vòng hoa, quả thật có ba cái viết tên anh trai, ba cái viết tên Lâm Tiếu.
Chị Tiểu Vân nhìn thấy Lâm Tiếu chạy tới thì cười tủm tỉm nói lời cảm ơn Lâm Tiếu: “Cảm ơn Tiếu Tiếu đã tặng chị lẵng hoa.”
Nghe thấy chị Tiểu Vân nói như vậy, Lâm Tiếu ngại ngùng: “Thật ra em không hề bỏ tiền, sáu cái đều là anh trai chi tiền mua.”
Thẩm Vân đương nhiên biết, cô ấy sờ sờ đầu Lâm Tiếu: “Là em bảo anh trai tặng cho chị mà.”
Ba cái lẵng hoa để tên Lâm Tiếu, bị Thẩm Vân cho rằng là do Lâm Tiếu tặng, Lâm Tiếu vừa vui mừng, lại có chút xấu hổ.
Cửa hàng văn phòng phẩm của chị Thẩm Vân gọi là: “Văn phòng phẩm Tiểu Vân”, trong tiệm được trát sơn qua một lần nữa, vách tường sạch sẽ trắng tinh, có vẻ trong tiệm vừa to vừa rộng thoáng.
Trên các giá và quầy bày đủ loại văn phòng phẩm, bút chì, bút máy, cục tẩy, thước đo, hộp bút chì, cặp sách.
Còn có đủ loại giấy dán xinh đẹp.
Giấy dán mềm chỉ có thể dán ở trên sách vở, giấy dán nho nhỏ cứng cứng có thể dán ở trên móng tay và trên vành tai!
Kiểu dáng của giấy dán còn đẹp hơn loại Lâm Tiếu nhìn thấy ở bên ngoài cung thiếu nhi.
Lâm Tiếu chuyển qua một cái giá khác, cô nhìn thấy được quả cầu xinh đẹp, dây nhảy màu sắc rực rỡ, bao cát lớn lớn bé bé ở phía trên.
“Chị Tiểu Vân, vì sao không có dây thun?” Lâm Tiếu hỏi.
Thẩm Vân cười nói: “Được, vậy để chị nhập dây thun.”
Lâm Tiếu suy nghĩ rồi lắc đầu: “Thôi bỏ đi, các bạn học trong trường chúng em đều không thích nhảy dây thun.”
Ở trong trường học hoàn toàn không có người nhảy dây thun với Lâm Tiếu, cũng may khi cô muốn nhảy thì trong khu tập thể luôn có bạn nhỏ nhảy với cô.
Chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh đã học lớp sáu rồi vẫn còn nhảy dây thun, Lâm Tiếu không hiểu vì sao các bạn học trường tiểu học của mình mới lớp ba đã không nhảy dây thun.
Thậm chí Diệp Văn Nhân cũng không nhảy.
Diệp Văn Nhân nói từ nhỏ bản thân đã không nhảy dây thun, khi Lâm Tiếu vừa mới biết còn sợ ngây người, thế mà còn có người trước nay không nhảy qua dây thun. Bây giờ Vương Hồng Đậu cũng không hiểu rõ lắm, cô bé nói bản thân cũng đã gần như quên hết, cho nên cho dù Lâm Tiếu có đem dây thun tới trường học thì cũng không có người nhảy với cô.
Lâm Tiếu nghiêm túc nói: “Chị Tiểu Vân, chị đừng bán dây thun ở cửa trường học chúng ta, bán không được đâu.”
Thẩm Vân cười đồng ý: “Được, chị sẽ không bán.”
Cửa hàng văn phòng phẩm mới của chị Tiểu Vân quá xinh đẹp, Lâm Tiếu đi lang thang ở trong tiệm, đôi mắt dính ở trên từng sản phẩm văn phòng phẩm.
Lữ Tú Anh nhìn thấy Thẩm Vân vẫn luôn đi theo bên cạnh, vội vàng nói: “Cháu đi tiếp đón khách hàng đi.”
Hầu hết lớp liên hoan đã kết thúc, trong tiệm vừa mới qua thời kỳ cao điểm, vừa rồi khi Lữ Tú Anh ở trong tiệm ngồi chờ Lâm Tiếu, việc làm ăn trong tiệm thật sự rất tốt.
Hôm nay ngày khai trương đầu tiên, cửa hàng văn phòng phẩm giảm 40% cho toàn trường.
Thẩm Vân treo một cái biểu ngữ ở cửa tiệm, những phụ huynh tới đón con hào hứng mang theo đứa bé tiến vào đi dạo.
Hiện tại hầu như học sinh đều đã về nhà, trong tiệm vẫn có ba phụ huynh đưa con theo đang nhìn xem.
“Không cản trở cháu buôn bán nữa, cô đưa Tiếu Tiếu đi trước. Cô phải nhanh chóng đưa nó về nhà, rót cho nó mấy cốc nước.” Lữ Tú Anh nói.
Thẩm Vân tiễn mấy bước, bỗng nhiên có khách hàng hỏi giá cả, Thẩm Vân đành phải vẫy tay với Lâm Tiếu cùng Lữ Tú Anh rồi đi tiếp đón khách hàng.
“Mẹ, vì sao trong tiệm văn phòng phẩm của chị Tiểu Vân không bán sách thế ạ?” Lâm Tiếu hỏi, cô đã quen thấy tiệm sách Văn Lan có bán sách lại bán cả văn phòng phẩm, nên giờ cảm thấy trong tiệm chị Tiểu Vân cứ thiếu đồ.
Lữ Tú Anh nói: “Bởi vì tiệm sách Văn Lan đã bán sách rồi, chị Tiểu Vân không thể đoạt mối làm ăn của ông chủ Quách được.”
Lâm Tiếu cái hiểu cái không: “Ở cổng trường chỉ có thể có một tiệm sách thôi sao ạ?”
Lữ Tú Anh: “Cũng không phải, nhưng mà khi chị Tiểu Vân làm công viết bảng ở trong tiệm ông Quách thì ông chủ Quách đối xử với chị Tiểu Vân khá tốt, sau đó chị Tiểu Vân bán văn phòng phẩm lại hợp tác cùng với ông chủ Quách, hai người hợp tác cũng rất vui vẻ.”
“Dưới tình huống như vậy, chị Tiểu Vân khẳng định không thể bán sách đoạt mối làm ăn với ông chủ Quách được.”
“Nếu chị Tiểu Vân muốn bán sách, vậy thì phải đến một chỗ khác mở cửa hàng, đổi đến một nơi xa một chút.”
Lâm Tiếu nghe rồi hiểu ra: “Hóa ra là như thế.”