Sau khi Lâm Tiếu về nhà, bị mẹ rót vài lần hạt ươi ngâm nước.
Lữ Tú Anh còn nói: “Nếu sáng sớm ngày mai mà còn không tốt lên thì mẹ sẽ mua cho con quả mướp đắng, nấu canh mướp đắng cho con hạ hỏa.”
Lâm Tiếu sợ tới mức vào ban đêm là giọng nói đã tốt lên rồi, sáng sớm ngày hôm sau đã trở lại vừa trong vừa khỏe.
Lâm Tiếu thở ra một miệng khí to, may mắn may mắn, cô không cần uống canh mướp đắng.
Hiện giờ mọi người chỉ có đêm giao thừa mới đón giao thừa, vốn dĩ trước Nguyên Đán không có khái niệm vượt năm.
Qua cái Nguyên Đán này là sẽ tiến vào thập niên 90. Cho dù trên báo chí trên TV liên tiếp đề cập đến chuyện này, mọi người đều cảm thấy bước vào thập niên 90 là một chuyện lớn, nhưng lại không có ai thức đêm chờ đến không giờ.
Mùa đông trời tối sớm, mọi người đi ngủ cũng sớm, ít nhất đèn ở xưởng dệt bông trong khu tập thể mỗi nhà mỗi hộ đèn, rất ít đèn sáng đến mười hai giờ.
Lữ Tú Anh cùng Lâm Tiếu đã đi ngủ từ sớm, không biết lúc mấy giờ, Lữ Tú Anh nghe thấy một tiếng mở cửa phòng trong nhà. Tiểu Hoàng không sủa, chắc chắn là Lâm Dược Phi trở về, Lữ Tú Anh nửa mơ nửa tỉnh mà nghĩ, sau đó lại ngủ say.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lữ Tú Anh rời giường, Lâm Dược Phi vẫn còn ở trong phòng ngủ.
Trên sô pha ở phòng khách Lữ Tú Anh nhìn thấy một cái khăn quàng cổ của nam, khăn quàng cổ màu xanh biển có hoa văn màu trắng. Lữ Tú Anh tập trung nhìn kỹ, càng nhìn càng quen mắt.
Mấy ngày hôm trước bà vừa mới nhìn thấy ở trong tiệm Thẩm Vân, lúc ấy trong tiệm không có khách hàng nào cả, Thẩm Vân đang ở quầy thu ngân, nhìn thấy Lữ Tú Anh tiến vào lập tức cất khăn quàng cổ đi.
Lúc ấy Lữ Tú Anh không nghĩ nhiều, hiện tại đã biết rõ vì sao Thẩm Vân lại vội vã cất chiếc khăn đi.
Lữ Tú Anh nhẹ nhàng cầm lấy khăn quàng cổ lên nhìn, đường may của khăn quàng cổ rất đều, vừa nhìn là biết khả năng may vá của Thẩm Vân thuần thục không hề kém Lữ Tú Anh.
Lữ Tú Anh nhớ tới gia đình Thẩm Vân, tất cả mọi việc cô ấy đều phải làm, chắc chắn cũng không thiếu việc may áo lông.
Lữ Tú Anh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lại đặt khăn quàng cổ về trên sô pha như cũ.
Nguyên Đán được nghỉ một ngày.
Lâm Dược Phi rời giường muộn hơn ngày thường một chút, nhưng mà cũng không ở nhà nghỉ ngơi mà ăn xong cơm sáng thì lập tức ra ngoài.
Buổi sáng Lâm Tiếu làm bài tập, buổi chiều cùng chơi với Tiểu Hoàng, đến ba giờ thì Lữ Tú Anh lập tức thúc giục Lâm Tiếu đến nhà tắm: “Nhân lúc bây giờ còn ấm áp, một lát nữa có gió lại lạnh hơn.”
“Bị cảm vào mùa đông thì sẽ phát sốt.”
Lâm Tiếu nghe mẹ nói như vậy thì một phút cũng không dám chậm trễ, lập tức đi tắm rửa theo mẹ.
Lâm Tiếu tránh được canh mướp đắng, nhưng Trần Đông Thanh lại không tránh được. Trần Đông Thanh làm người dẫn chương trình, mấy ngày gần đây lúc tập luyện, liên hoan hay khi dẫn chương trình đều dùng giọng nói, sau khi về nhà giọng nói cũng khàn, hơn nữa nhìn qua cổ họng còn có chút sưng đỏ.
Vào lúc ban đêm bà nội Vương đã bắt cậu bé uống một chén lớn canh mướp đắng.
Trần Đông Thanh biết được sau khi Lâm Tiếu uống mấy chén hạt ươi, tránh được canh mướp đắng thì khuôn mặt tràn đầy hâm mộ: “Sao bà nội tớ lại không cho tớ uống hạt ươi trước nhỉ? Nói không chừng tớ uống hạt ươi cũng có thể tốt lên đó.”
Tuy rằng hạt ươi cũng không dễ uống, nhưng mà so với canh mướp đắng thì dễ uống hơn một trăm lần.
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ Nguyên Đán, cô giáo Từ hỏi Chung Hiểu Khiết: “Các em lấy tiền đâu mua dải lụa rực rỡ với bóng bay thế?”
Chung Hiểu Khiết ăn ngay nói thật, nói cho cô giáo Từ là mấy bạn cán sự lớp cùng nhau góp tiền.
Cô giáo Từ nhíu mày, nói cho Chung Hiểu Khiết về sau không thể làm như vậy: “Tuy rằng cán sự lớp phục vụ vì lớp, nhưng mà không thể để cho các em bỏ tiền ra được.”
Cô giáo Từ hỏi rõ ràng bao nhiêu tiền, sau đó đưa tiền cho Chung Hiểu Khiết.
Hai tay Chung Hiểu Khiết giấu ở sau người không chịu nhận: “Cũng không thể để cô giáo Từ bỏ tiền ra được.”
Cô giáo Từ cười: “Các em vẫn là học sinh, không kiếm ra tiền, cô là giáo viên kiếm ra tiền, có chút tiền như vậy không tính là cái gì.”
Chung Hiểu Khiết vẫn không chịu nhận.
Cô giáo Từ kéo tay Chung Hiểu Khiết, nhét tiền vào lòng bàn tay cô bé: “Đi chia cho mấy bạn cán sự lớp đi.”