Trần Đông Thanh thấy cô giáo Từ trả lại tiền cho mấy cán sự lớp, xúc động nói: “Cô giáo Từ thật tốt.”
Lâm Tiếu gật đầu phụ họa: “Cô giáo Từ tốt nhất.”
Vừa qua khỏi Nguyên Đán xong, “Cô giáo Từ tốt nhất” lập tức dồn tâm trí vào các bạn học trong lớp.
“Sắp tới kỳ kiểm tra cuối kỳ, mọi người ôn tập thế nào rồi?” Cô giáo Từ hỏi.
Cô giáo Từ cho các bạn học một phương pháp trấn an đơn giản lại hiệu quả đó là làm bài kiểm tra.
Không báo trước mà đột nhiên làm bài kiểm tra, hơn nữa là sau khi vừa trải qua buổi liên hoan và kỳ nghỉ Nguyên Đán. Tuy rằng liên hoan cùng với kỳ nghỉ Nguyên Đán chỉ có một ngày rưỡi, nhưng mà các bạn học đều cảm thấy bản thân đã rất lâu không đọc sách, nội dung trên sách đều đã quên rồi.
Bỗng chốc trong phòng học đều là âm thanh các bạn học nhanh chóng lật giở sách xôn xao xôn xao.
Cô giáo Từ gõ gõ bục giảng: “Cất hết sách vào trong hộc bàn.”
“Làm bài kiểm tra chính là để kiểm tra những chỗ thiếu sót của các em mà bổ sung vào, lần kiểm tra này các em làm sai chỗ nào, hay không biết làm thì nhanh chóng ôn tập, đến khi thi cuối kỳ là có thể đúng nhất rồi.”
Lời nói của Cô giáo Từ cũng không làm giảm bớt sự căng thẳng của mọi người.
Viên Kim Lai thay các bạn học nói lên vấn đề mà mọi người quan tâm nhất: “Cô giáo Từ, lần thi này cần phụ huynh ký tên không cô?”
Động tác của các bạn học đồng loạt cùng ngẩng đầu lên, chờ đợi đáp án từ cô giáo Từ, Lâm Tiếu cũng dựng thẳng lỗ tai nhỏ lên.
Cô giáo Từ hơi hơi mỉm cười: “Còn phải xem các em thi như thế nào đã.”
“Nếu các em đều thi tốt thì không cần phụ huynh ký tên.”
“Nếu các em thi không tốt, vậy thì phụ huynh cần phải ký tên.”
Trong phòng học lập tức kêu rên một trận.
“Cô giáo Từ gian xảo quá!”
“Cô giáo Từ nói ngược lại đi.”
“Có thể đảo lại được không? Nếu thi tốt thì còn ai sợ hãi phụ huynh ký tên, thi không tốt mới sợ mà.”
Cô giáo Từ gõ gõ bục giảng để mọi người yên tĩnh lại, bắt đầu phát bài kiểm tra.
Sau khi kết thúc bài kiểm tra ngữ văn, ngay sau đó lại là bài kiểm tra toán học.
Vương Hồng Đậu nói khẽ với Lâm Tiếu: “Chắc chắn trước đó cô giáo Từ đã thương lượng xong với cô Lưu.”
Lâm Tiếu ở phía trước Vương Hồng Đậu, liên tục gật đầu.
Trước kỳ thi cuối kỳ, ngay cả lớp Olympic Toán cũng có một bài thi.
Thái độ thầy Triệu tùy ý phát một bộ bài thi: “Các em làm đi, khi nào tan học thì nộp lên.”
Thật ra thầy Triệu cũng không tính cho thi, nhưng mà các phụ huynh liên tiếp hỏi ông ấy, muốn biết việc học tập của con cái nhà mình thế nào, vì thế cứ mỗi đợt cuối kỳ học, thầy Triệu cũng sẽ sắp xếp một bài thi đánh giá điểm số học sinh.
Thầy Triệu đã thông báo trước lịch học cho kỳ nghỉ đông.
Lâm Tiếu ghi nhớ vào vở, về nhà nói với mẹ: “Mẹ, lớp Olympic Toán phải đi học mỗi ngày vào kỳ nghỉ đông.”
Lữ Tú Anh nhận lấy vở Lâm Tiếu, nhìn thấy trên mặt viết ngày đi học thì hoảng sợ, ngoài hai mươi tám đến mùng tám tháng giêng, những ngày còn lại, lớp Olympic Toán thật sự mỗi ngày đều đi học, một tuần chỉ nghỉ ngơi một ngày.
Lữ Tú Anh nhíu mày: “Haizz, như này thì làm sao bây giờ, còn nói khi nào nghỉ thì đưa con về quê thăm bà ngoại.”
“Những bạn học khác trong lớp Olympic Toán đều không trở về quê à?”
Lữ Tú Anh lật quyển vở nhỏ: “Chắc là từ hai mươi tám đến mùng tám tháng giêng chính là thời gian để cho các con về quê.”
Nhưng mà Lữ Tú Anh về quê luôn luôn tránh đi ngày giao thừa và mùng một, những ngày ăn tết chính đều là để bà ngoại Lâm Tiếu trải qua cùng nhà cậu.
Người mợ kia của Lâm Tiếu là người nhiều chuyện, Lữ Tú Anh không muốn để gia đình có mâu thuẫn.
“Tiếu Tiếu, con nhớ bà ngoại không?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu gật đầu thật mạnh, cô đã sớm nhớ bà ngoại. Tuy rằng thường xuyên gọi điện thoại cho bà ngoại, nhưng mà cô chưa được gặp bà ngoại đã một năm rồi.
Lữ Tú Anh suy nghĩ, sau đó gọi một cuộc điện thoại về quê, ông chủ tiệm tạp hóa gọi bà ngoại Lâm Tiếu lên nhận điện thoại, Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu nói chuyện điện thoại: “Bảo bà ngoại con tới nhà chúng ta ở một thời gian.”
Đôi mắt Lâm Tiếu lập tức phát sáng, cô mừng rỡ nói với điện thoại: “Bà ngoại, bà đến đây ở cùng cháu đi!”