“Tại sao mẹ lại không nghĩ đến việc bảo bà ngoại con đến đây ở sớm một chút chứ?” Lữ Tú Anh hối hận nói.
Lữ Tú Anh ngồi ở trên sô pha suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận vì sao.
Khi Lâm Tiếu còn nhỏ, bà ngoại Lý Vân Châu đã đến nhà giúp đỡ chăm sóc Lâm Tiếu mấy năm, mỗi ngày đều rất vất vả.
Lý Vân Châu đã phải chăm sóc Lâm Tiếu lúc còn nhỏ, lại đau lòng Lữ Tú Anh vừa phải làm việc ba ca vừa phải làm việc nhà, nên đã cố gắng hết sức làm nhiều việc ở trong nhà. Lâm Dược Phi cũng là đứa bé không cho người bớt lo, cả ngày đánh nhau với người ta, khiến bà ngoại đi theo lo lắng đề phòng.
Bởi vậy ở trong lòng Lữ Tú Anh, bà ngoại vào trong thành ở cùng bà thật sự rất vất vả, vẫn là sống ở quê càng nhẹ nhàng tự do hơn.
Mỗi năm vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, Lữ Tú Anh đều dẫn theo Lâm Tiếu về quê gặp bà ngoại, đã dần thành thói quen.
Nhưng mà tình huống hiện tại không giống như vậy nữa!
Hiện tại Lâm Tiếu đã trưởng thành, không còn cần người chăm sóc, Lâm Dược Phi đã hiểu chuyện, công việc của bản thân Lữ Tú Anh cũng nhàn nhã. Bà ngoại Lâm Tiếu đến đây ở, việc gì cũng không cần làm, đến kỳ nghỉ đông, Lữ Tú Anh không đi làm thì có thể cùng bà ngoại Lâm Tiếu tâm sự, đi dạo phố, trải qua những ngày thật thoải mái.
“Đầu óc này của mẹ, sao lại không biết xoay chuyển thế này?” Lữ Tú Anh vỗ vỗ trán: “Đáng lẽ ra sớm nên gọi bà ngoại con đến đây ở.”
Ngay từ đầu bà ngoại Lâm Tiếu còn có chút do dự, Lữ Tú Anh không khuyên nữa, cứ thế nhét điện thoại vào trong tay Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu nói với điện thoại: “Bà ngoại, cháu nhớ bà lắm!”
“Bà ngoại, cháu muốn ăn mì om bà làm!”
“Bà ngoại, bà tới nhà cháu ở cùng cháu đi mà!”
Không vượt qua ba câu nói, Lý Vân Châu lập tức cười đến không khép miệng được, liên tục đồng ý: “Được được được, bà sẽ đến đó.”
“Bây giờ Tiếu Tiếu còn phải đi học, không có thời gian về quê, bà không có việc gì, bà qua đó thăm Tiếu Tiếu!”
Lữ Tú Anh đã thương lượng xong với Lý Vân Châu, chờ Lâm Tiếu thi cuối kỳ xong, Lý Vân Châu sẽ đến đây ở.
Lữ Tú Anh muốn đi đón Lý Vân Châu, nhưng bị Lý Vân Châu từ chối: “Không cần con đón! Thế Vinh đưa mẹ đến bến xe, con ở bến xe bên kia đón mẹ là được.”
“Lên xe có người đưa, xuống xe có người đón, tự mẹ ngồi xe buýt thì có sao đâu, mẹ lại không tới bảy tám chục tuổi.”
Lữ Tú Anh: “Hiện tại sắp cuối năm rồi, trên ô tô rất rối loạn.”
Lý Vân Châu: “Mẹ chỉ là một bà lão thôn quê, vừa thấy là biết không có tiền, không ai trộm của mẹ đâu.”
Lữ Tú Anh không nói lại được Lý Vân Châu, chỉ có thể đồng ý.
“Mẹ, vì sao bà ngoại không thể đến luôn vào ngày mai ạ? Vì sao phải chờ tới khi con thi cuối kỳ xong mới đến ạ?”
Lữ Tú Anh: “Mấy ngày nay con phải ôn tập thật tốt. Con được nghỉ đông, mẹ cũng được nghỉ đông, đến lúc đó bà ngoại đến đây không phải vừa lúc sao?”
Lâm Tiếu: “Bà ngoại tới cũng không ảnh hưởng con ôn tập mà.”
Lữ Tú Anh: “Bà ngoại tới con lại thành cái đuôi nhỏ của bà ngoại, chắc chắn ảnh hưởng ôn tập.”
Lâm Tiếu bĩu môi, cảm thấy mẹ nói không đúng, bà ngoại đến thì cô có thể vừa nói chuyện với bà ngoại vừa ôn tập, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến kỳ thi cuối kỳ.
“Haizz, nhanh đến kỳ thi cuối kỳ đi.” Lâm Tiếu ngồi ở chỗ ngồi của mình thở dài.
Trần Đông Thanh quay đầu lại, khiếp sợ nhìn Lâm Tiếu: “Cậu muốn nhanh chóng đến kỳ thi cuối kỳ sao?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Đúng vậy, nhanh đến kỳ thi cuối kỳ là có thể nhanh được nghỉ.”
Vương Hồng Đậu cũng thở dài: “Tớ muốn nghỉ sớm một chút, nhưng mà lại muốn kỳ thi cuối kỳ đến muộn một chút.” Cô bé rất mâu thuẫn.
“Nếu có thể không thi mà cứ thế nghỉ thì tốt rồi.” Vương Hồng Đậu nói.
Lâm Tiếu liều mạng gật đầu, cô cũng muốn như vậy.
Trần Đông Thanh không hiểu được tâm trạng của Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu, cậu bé hy vọng kỳ thi cuối kỳ đến muộn một chút, chậm một chút nữa, cậu bé còn có rất nhiều chỗ vẫn chưa ôn tập tốt.
Cậu bé cũng không thích nghỉ, nghỉ rất không thú vị, thời gian luyện đàn mỗi ngày phải dài hơn, phải làm bài tập của kỳ nghỉ, phải đi học ngoại khóa, tất cả đều không nhẹ nhàng hơn việc đi học, hơn nữa các bạn học lớp ngoại khóa cậu bé đều không quen thuộc, Trần Đông Thanh vẫn thích chơi đùa với các bạn học trong trường học hơn.
Có người ngóng trông kỳ thi cuối kỳ tới sớm một chút, có người ngóng trông kỳ thi cuối kỳ tới muộn chút, đương nhiên mặc kệ các bạn học nghĩ như thế nào, kỳ thi cuối kỳ đều đúng ngày đúng giờ theo quy định đã đến.
Buổi tối trước một ngày Lâm Tiếu nói với mẹ: “Mẹ, sáng sớm ngày mai con muốn ăn hai quả trứng gà, một cái bánh quẩy.”
Lữ Tú Anh: “Được, muốn uống tào phớ hay là sữa đậu nành?”
Lâm Tiếu: “Sữa đậu nành ạ!”
Cô bổ sung: “Nhưng mà con uống không nhiều lắm, con với mẹ cùng uống một chén, con chỉ cần uống hai ngụm.”