Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 343 - Chương 343.

Chương 343. - Chương 343. -

Mỗi lần có kỳ thi lớn, đều có một hàng người dài đi nhà vệ sinh, Lâm Tiếu không muốn uống nhiều nước, không đi nhà vệ sinh có thể bớt được rất nhiều việc.

Lữ Tú Anh nói: “Được, con muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, mặc kệ con uống bao nhiêu thì đều là lấy một bình.”

Bình tráng men hoa mẫu đơn, mặc kệ là đựng tào phớ hay là đựng sữa đậu nành, Lữ Tú Anh đều mang cái bình này đi, một bình có thể chứa được hai chén rưỡi.

Khi ba người chia nhau uống, mỗi người uống ít hai ngụm, chỉ có khi hai người Lữ Tú Anh cùng Lâm Tiếu uống, mỗi người uống thêm mấy ngụm thì cũng có thể uống xong.

Buổi tối một ngày trước kỳ thi, giáo viên sẽ không dạy thêm gì, cũng không ra bất kỳ bài tập nào.

Sau khi Lâm Tiếu về nhà thì trước tiên chơi cùng Tiểu Hoàng đã, sau đó ăn cơm chiều, ăn xong cơm chiều thì cùng mẹ ngồi ở trên sô pha xem TV.

Phòng khách không giống phòng ngủ ấm áp, ngồi lâu bất động ở trên sô pha có chút lạnh. Lữ Tú Anh đặt một cái chăn nhỏ trên ghế sô pha, khi xem TV thì đặt ở trên đùi, hai cái đùi ấm áp thì trên người cũng sẽ ấm áp.

Lâm Tiếu ngồi ở bên cạnh mẹ, mẹ chia một nửa chăn nhỏ cho cô, che cái đùi nhỏ của cô.

Lữ Tú Anh nói: “Đây là chăn nhỏ khi còn nhỏ con đã đắp.”

Nói là chăn nhỏ khi còn nhỏ Lâm Tiếu đã dùng, thật ra cũng không hoàn toàn là vậy, Lữ Tú Anh đã không biết tháo giặt qua bao nhiêu lần rồi, chăn bông nhỏ bên trong đổi qua rất nhiều lần, một tầng vải bông của chăn nhỏ bên người kia cũng thay đổi, chỉ có mặt lụa bên ngoài không đổi.

Nhiều năm như vậy, mặt lụa của chăn nhỏ nhìn qua như cũ như mới, trên bề mặt lụa màu hồng phấn in hoa mai, sờ lên có cảm giác trơn trượt.

Lữ Tú Anh nhìn chiếc chăn nhỏ trên đùi, nhớ tới dáng vẻ Lâm Tiếu khi còn nhỏ, giống như là ở ngày hôm qua.

“Khi đó con chỉ nhỏ như vậy.” Lữ Tú Anh duỗi tay ra khoa tay múa chân một chút, chiều dài giống như là khi Tiểu Hoàng mới về đến nhà một tháng: “Mùa đông nửa đêm con phát sốt nên đã dùng cái chăn nhỏ này bọc con lại. Mẹ lái xe phía trước, bà ngoại con ngồi ở phía sau ôm con, cùng nhau đưa con đến bệnh viện trong xưởng.”

Khi còn nhỏ Lâm Tiếu hay bị bệnh, chuyện đêm khuya đi bệnh viện như vậy cứ cách một đoạn thời gian là phải tới một lần, nhưng mà mỗi lần như vậy Lữ Tú Anh cùng Lý Vân Châu vẫn đều rất sốt ruột.

Lâm Tiếu kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: “Vì sao không gọi dì Đỗ tới nhà của chúng ta ạ?”

Từ khi Lâm Tiếu có nhận thức, mỗi lần phát sốt đều là dì Đỗ đến nhà chích truyền dịch cho cô.

Lữ Tú Anh nói: “Là nửa đêm rồi, đã nửa đêm sao có thể gọi dì Đỗ tới nhà của chúng ta?”

Lâm Tiếu gật đầu, hóa ra là dì Đỗ đang ngủ.

Trong lòng Lữ Tú Anh nghĩ đến, khi đó cũng không quen biết Đỗ Văn Quyên, mà có biết người như vậy, nhưng mà lại không có bất kỳ cái giao tình gì.

Sau này bà có quan hệ với Đỗ Văn Quyên, là Lữ Tú Anh hết lần này tới lần khác đưa đồ ăn đưa quần áo kéo gần. Chính là bởi vì Lâm Tiếu khi còn nhỏ hay bị bệnh, nếu có quan hệ tốt với bác sĩ bệnh viện trong xưởng thì sau có thể thuận tiện hơn không ít, người lớn đỡ bị giày vò, đứa bé cũng ít chịu khổ.

Khi đó bác sĩ trong bệnh viện trong xưởng, nam bác sĩ thì nhiều, nữ bác sĩ thì ít. Lữ Tú Anh một mình mang theo hai đứa nhỏ nên rất chú ý giữ khoảng cách với nam giới, nhìn thấy Đỗ Văn Quyên là nữ bác sĩ thì lập tức liều mạng dùng sức hướng tới.

Sau đó mới dần dần phát hiện, bà và Đỗ Văn Quyên rất hợp nhau, quan hệ hai người càng ngày càng tốt.

Đỗ Văn Quyên đương nhiên biết ngay từ đầu Lữ Tú Anh quan hệ với mình với “Mục đích không thuần”, nhưng mà Đỗ Văn Quyên chưa bao giờ để ý, cảm thấy một mình Lữ Tú Anh mang theo hai đứa nhỏ không dễ dàng, có thể giúp đỡ thì giúp đỡ.

Lâm Tiếu xách một góc chăn nhỏ lên, nghiêng đầu, đem chăn nhỏ hướng lên trên mặt mà cọ cọ, tưởng tượng bà ngoại ôm chăn nhỏ như thế nào, chăn nhỏ bọc mình như thế nào.

“Mẹ, cái chăn nhỏ này rất trơn, con sẽ không bị trượt xuống từ trong lồng ngực bà ngoại sao?”

Lữ Tú Anh cười: “Sẽ không, làm sao có thể để con bị trượt xuống được.”

Nhưng mà Lữ Tú Anh nhớ tới, đúng thật bởi vì cái chăn nhỏ bằng lụa này mà Lý Vân Châu đã mắng bà.

Cái chăn nhỏ bằng lụa này là khi Lữ Tú Anh mang thai Lâm Tiếu đã tự làm, sau đó Lý Vân Châu nói bà: “Chăn chuẩn bị cho đứa trẻ sao lại dùng sa tanh, con không có chỗ tiêu tiền à?”

“Trẻ nhỏ biết cái gì đâu, vải bông thoải mái nhất, vừa mỏng vừa mềm mại, vải bông cũ là tốt nhất.”

Bình Luận (0)
Comment