Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 344 - Chương 344.

Chương 344. - Chương 344. -

Khi đó Lữ Tú Anh còn trẻ, cha Lâm Tiếu vẫn còn. Khi bà mang thai Lâm Tiếu thì năm ấy Lâm Dược Phi được chín tuổi, còn chưa làm chuyện gì quá đáng, nhưng mà nghịch, rất nghịch, nghịch đến làm người ngứa răng.

Khi đó trong trường học lộn xộn, không ai học tập, Lâm Dược Phi với tràn đầy tinh lực không chỗ tiêu hao, đều dùng tất cả ở trên việc nghịch ngợm gây sự.

Mỗi ngày không bị cha đánh cho một trận thì ngày đó sẽ không qua được.

Bởi vậy từ ngày đầu tiên Lữ Tú Anh biết bản thân mang thai, hai vợ chồng đều mong sao mong trăng, ngóng trông trong bụng là một bé gái.

Tất cả đồ mà Lữ Tú Anh chuẩn bị đều là để cho bé gái dùng, không phải hồng nhạt thì lại là màu đỏ.

Khi đó bà cảm thấy lụa đẹp, tuy rằng đắt một chút, nhưng vẫn cứ muốn cho con gái trong bụng dùng những thứ tốt nhất.

Không biết có phải tâm lý lặp lại ám chỉ kết quả hay không, mà Lữ Tú Anh càng mang thai lâu hơn, càng tin tưởng vững chắc trong bụng mình chính là con gái.

Đến khi sinh ra, quả thật là con gái.

Hai vợ chồng cực kỳ vui mừng, chỉ có Lâm Dược Phi sau khi biết là em gái thì òa khóc một tiếng, anh vẫn luôn muốn có một em trai, đưa em trai theo đào trứng chim.

“Mẹ, sao mẹ lại sinh ra một con khỉ nhỏ?” Lần đầu tiên Lâm Dược Phi nhìn thấy em gái đã cực kỳ khiếp sợ.

“Oa!” Lần đầu tiên Lâm Tiếu nhìn thấy anh trai, nằm ở trên giường em bé của bệnh viện thuộc xưởng dệt bông đã lên tiếng khóc lớn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tiếu vừa rời giường đã ngửi thấy mùi hương bánh quẩy, mẹ đã đem bánh quẩy cùng sữa đậu nành mua về nhà.

Bốn quả trứng gà đã nấu bày ở trên bàn, Lâm Tiếu hai quả, Lâm Dược Phi một quả, Lữ Tú Anh một quả.

Lâm Tiếu cầm lấy một quả trứng gà, ở trên bàn vỗ trầy da, vừa lột vỏ vừa thở dài: “Trứng gà vì sao có hai lớp vỏ thế?”

Lâm Dược Phi không thể hiểu được: “Chỗ nào có hai lớp vỏ?”

Lâm Tiếu chỉ vào chỗ trứng gà bị cô lột vỏ gồ ghề lồi lõm cho anh trai xem: “Bên ngoài một lớp vỏ cứng, bên trong một lớp vỏ mềm.”

Hóa ra Lâm Tiếu coi tấm màng trong suốt bên trong trứng gà kia như một lớp vỏ. Cô ghét nhất lớp vỏ bên trong trứng gà này, luôn dính vào lòng trắng trứng, rất khó bóc xuống.

Gặp được trứng gà có thể dễ dàng một hơi bóc ra, mỗi lần như vậy Lâm Tiếu đều rất vui vẻ, nhưng mà mẹ nói trứng gà bóc xong sẽ không còn mới, nếu phát hiện trứng gà đã bóc vỏ thì sẽ mua quả mới.

Mẹ cùng anh trai ăn quả cũ, quả mới cho Lâm Tiếu ăn. Bữa sáng của Lâm Tiếu từ trứng gà đã bóc vỏ xong xuôi lại đổi thành trứng gà siêu cấp khó bóc vỏ.

Sau khi Lâm Tiếu bóc vỏ trứng xong, nhẹ nhàng bẻ một cái. Cô có thói quen bẻ trứng gà đã luộc ra để tách lòng đỏ trứng cùng lòng trắng trứng ra ăn.

Nhưng mà lúc này đây bẻ trứng gà ra lại không giống bình thường, Lâm Tiếu ngạc nhiên nói: “Mẹ, quả trứng gà này không có lòng đỏ trứng.”

“Không đúng, là có hai cái lòng đỏ trứng.”

Nửa quả trứng gà bên tay trái Lâm Tiếu có một lòng đỏ trứng, nửa quả trứng gà bên tay phải cũng có một lòng đỏ trứng, vừa lúc cô bẻ hai lòng đỏ trứng ra.

Lữ Tú Anh duỗi đầu nhìn thoáng qua: “Ồ, trứng hai lòng đỏ đấy.”

“Đã lâu rồi không gặp phải trứng hai lòng đỏ.”

Lâm Tiếu vui vẻ mà ăn trứng hai lòng đỏ vào trong bụng, duỗi tay ra định lấy quả trứng thứ hai, đột nhiên ý thức được một vấn đề.

“Mẹ, con đã ăn quả trứng thứ nhất có hai lòng đỏ, vậy còn phải ăn quả trứng thứ hai không ạ?”

Một trăm điểm là một cái bánh quẩy và hai quả trứng gà, nhưng mà vừa rồi cô đã ăn trứng gà có hai lòng đỏ trứng, như này thì tính thế nào.

Lữ Tú Anh không rõ mỗi ngày trong cái đầu nhỏ của Lâm Tiếu đều đang suy nghĩ cái thứ quái lạ gì, nói: “Muốn ăn thì cứ ăn thêm một cái.”

Khi Lâm Tiếu thi thì rất dễ đói, mỗi lần thi xong về nhà ăn cơm đều ăn ngấu nghiến.

Sáng sớm một cái bánh quẩy một quả trứng gà chắc chắn không đủ, Lâm Tiếu chưa thi xong thì có khi đã đói bụng rồi.

Lâm Tiếu nghe mẹ nói, quyết định ăn quả trứng gà thứ hai.

Kỳ thi cuối kỳ thuận thuận lợi lợi.

Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đi ra cổng trường, Lữ Tú Anh và Vương Nguyệt Nga trùng hợp cũng đang đứng ở bên cạnh nhau nói chuyện phiếm. Hai đứa trẻ cùng nhau chạy về hướng hai người lớn.

Vương Nguyệt Nga hỏi Trần Đông Thanh: “Đông Đông, thi thế nào rồi?”

Trần Đông Thanh chau mày: “Không biết ạ… toán học con chỉ kiểm tra lại một lần rưỡi, lần thứ hai chưa kịp kiểm tra xong.”

Trần Đông Thanh rất hối hận, lần thứ hai cậu bé không nên kiểm tra từ phía trước. Như vậy đề đơn giản phía trước kiểm tra xong rồi, đề khó phía sau không kiểm tra lần thứ hai, thật ra đề bài đơn giản phía trước không dễ sai, đề khó phía sau mới dễ sai.

Lữ Tú Anh cũng hỏi Lâm Tiếu: “Thi thế nào?”

Lâm Tiếu nâng cằm, vô cùng tự tin nói: “Khá tốt ạ!”

Lữ Tú Anh tò mò hỏi: “Con kiểm tra lại mấy lần?”

Lâm Tiếu nhỏ giọng nói: “Không kiểm tra…”

Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Không sao, không kiểm tra thì không kiểm tra, thi xong rồi thì không nghĩ nữa.”

Bình Luận (0)
Comment