Trên đường đạp xe về nhà, Lữ Tú Anh nhịn nửa ngày, vẫn là không nhịn được hỏi: “Tiếu Tiếu, con thi mà không có thời gian kiểm tra sao? Đông Đông kiểm tra lại được hơn một lần, mà sao con lại không kiểm tra được một lần?”
Lâm Tiếu ngồi ở trên ghế sau, chột dạ mà nắm lấy quần áo mẹ: “Dạ, không có thời gian.”
Cô làm bài xong, quá vui mừng mà muốn lập tức được nghỉ đông, bà ngoại chiều nay tới rồi! Mẹ nói để bà ngoại nghỉ ngơi một đêm, ngày mai ba người sẽ đi chợ mua quần áo mới ăn tết.
Tiếng chuông vang lên, Lâm Tiếu mới hồi phục tinh thần lại thì đã không còn thời gian kiểm tra nữa rồi.
Lữ Tú Anh ở phía trước đạp xe đạp, không nhìn thấy biểu cảm của Lâm Tiếu, chỉ nghe thấy thanh âm nho nhỏ của Lâm Tiếu, vội vàng an ủi cô: “Không sao, không có thời gian kiểm tra thì thôi, sau này thi thì làm bài nhanh một chút.”
Giọng nói của Lâm Tiếu càng nhỏ: “Dạ.”
Ăn cơm trưa xong, Lữ Tú Anh thúc giục Lâm Tiếu đi ngủ trưa: “Ngủ một tiếng đi, sau đó chúng ta đến nhà ga đón bà ngoại.”
Lâm Tiếu: “Mẹ, con không ngủ được.”
Lữ Tú Anh chưa bao giờ tin tưởng lời nói không ngủ được của Lâm Tiếu, chỉ cần cô nằm ở trên giường nhắm mắt lại, không cần năm phút là tuyệt đối ngủ ngay. Lữ Tú Anh thường xuyên nhìn thấy mà hâm mộ, đứa trẻ nhỏ không có tâm sự nên ngủ rất nhanh.
“Không được, giữa trưa ngủ một giấc, buổi chiều bà ngoại con tới, buổi tối con lại không chịu ngủ sớm.” Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu cười hắc hắc: “Buổi tối chắc chắn con muốn nói chuyện cùng bà ngoại.”
Lữ Tú Anh cởi áo bông quần bông trên người Lâm Tiếu ra, nhét cô vào trong ổ chăn, quả nhiên, Lâm Tiếu chưa đến hai phút là đã ngủ rồi.
Lữ Tú Anh dựa vào sô pha may áo lông, không phải may cho Lâm Tiếu với Lâm Dược Phi, cũng không phải may cho mình, bà tự may cho Tiểu Hoàng.
Ăn tết, người trong nhà đều mua quần áo mới, nhưng không mua quần áo cho Tiểu Hoàng, vì vậy bà cũng may cho Tiểu Hoàng một bộ quần áo mới.
Lữ Tú Anh để ý thời gian đánh thức Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, tỉnh dậy đi, rời giường đi đón bà ngoại.”
Lâm Tiếu đột nhiên ngồi dậy: “Bà ngoại phải về quê sao mẹ? Mẹ ơi, bảo bà ngoại ở lại vài ngày đi.”
Vẻ mặt Lữ Tú Anh mờ mịt: “Cái gì?”
Lâm Tiếu mếu máo, làm nũng với mẹ: “Mẹ, con không nỡ để bà ngoại trở về.”
Lữ Tú Anh dở khóc dở cười: “Cái gì thế, bà ngoại con còn chưa tới đâu, không phải chúng ta đang muốn đi đón bà sao?”
Lâm Tiếu dụi dụi mắt, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, hóa ra vừa rồi là cô đang nằm mơ. Trong giấc mơ trưa, Lâm Tiếu mơ thấy cô và mẹ đã đón được bà ngoại, cùng bà ngoại đi dạo phố mua quần áo mới, cùng bà ngoại ăn cơm, cùng nhau xem TV. Bà ngoại ở trong nhà rất nhiều ngày, rồi phải về quê, Lâm Tiếu và mẹ đang muốn cùng nhau đưa bà ngoại đến bến xe.
Lâm Tiếu lập tức nhảy xuống từ trên giường: “Mẹ, chúng ta đi đón bà ngoại.”
Hóa ra bà ngoại còn chưa tới, Lâm Tiếu cực kỳ vui mừng.
Bến xe, Lữ Tú Anh mạnh mẽ lôi kéo tay Lâm Tiếu, một phút cũng không buông ra, đã nói là sẽ ở cổng ra chờ bà ngoại.
Lâm Tiếu tinh mắt, nhìn thấy bà ngoại trước tiên, nhón mũi chân duỗi tay chỉ: “Bà ngoại, bà ngoại ở bên đó.”
Lữ Tú Anh thấy được, vẫy vẫy tay gọi lớn: “Mẹ!”
Lý Vân Châu theo giọng nói nhìn qua, từng bước một mà đi tới, đi không được nhanh. Lúc này Lữ Tú Anh mới nhìn thấy trong tay Lý Vân Châu xách theo một cái túi lớn. Bà lôi kéo Lâm Tiếu, ngược dòng người đi về phía trước, đi giúp bà ngoại Lâm Tiếu xách túi.
“Mẹ, mẹ xách nhiều đồ như vậy làm gì cho tốn sức.” Lữ Tú Anh nói.
Lý Vân Châu cười tủm tỉm nói: “Không tốn sức, anh con trực tiếp giúp mẹ mang lên xe, mẹ chỉ xách xuống xe rồi mới đi được hai bước.”
Lữ Tú Anh nhận lấy bao tải nặng trĩu: “Mẹ, mẹ cầm cái gì thế, nặng như vậy.”
Lý Vân Châu: “Không có gì, quần áo của mẹ, còn có đồ cho các con ăn, trở về thì mở ra xem đi.”
Lâm Tiếu lập tức hỏi: “Bà ngoại, bà có mang bánh quả hồng cho cháu không?”
Lý Vân Châu vội vàng nói: “Có mang.”
Ở quê có một cây quả hồng, lớn lên cành lá tốt tươi, mỗi năm đều có thể kết quả hồng, đến mùa thu cũng không ăn hết.
Mỗi năm bà ngoại Lâm Tiếu đều chọn những quả hồng tốt nhất làm thành bánh quả hồng, Lâm Tiếu thích ăn bánh quả hồng nhất, mỗi năm nghỉ đông khi về quê đều nhớ thương món này, Lâm Dược Phi cũng thích ăn.
Lý Vân Châu nhớ rõ rành mạch: “Tiếu Tiếu thích ăn bánh quả hồng, Tiểu Phi cũng thích ăn. Những cái khác mẹ không mang theo nhiều lắm, nhưng bánh quả hồng mang đến thì nhiều, mang theo mấy chục cái đấy.”
Ánh mắt Lý Vân Châu dừng ở trên người Lâm Tiếu, tỉ mỉ mà nhìn một lần: “Tiếu Tiếu đã cao lên rất nhiều rồi.”
Lâm Tiếu vui vẻ gật đầu: “Dạ, năm nay con lớn lên nhanh, con còn cao hơn Vương Hồng Đậu.”