Lữ Tú Anh ở bên cạnh giúp đỡ giải thích: “Vương Hồng Đậu là bạn của con bé ở trong lớp, con bé có hai người bạn tốt nhất, một đứa gọi là Vương Hồng Đậu, một đứa gọi là Diệp Văn Nhân.”
Lý Vân Châu lôi kéo tay Lâm Tiếu, oán trách Lữ Tú Anh: “Con tới đón mẹ là được, còn đưa Tiếu Tiếu đến nhà ga hỗn loạn này làm gì, bọn bắt cóc trẻ em đều ở nhà ga đấy.”
Lữ Tú Anh nói: “Mấy năm nay khá hơn nhiều, không rối loạn giống như trước kia nữa, con vẫn luôn lôi kéo con bé, không dám thả tay ra.”
Lữ Tú Anh cũng không dám chủ quan.
“Con tới đón mẹ, nếu mà không mang theo con bé thì nó sẽ làm loạn lên ngay.” Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu cười, cô cũng không thể phản bác, nếu mẹ tới đón bà ngoại mà lại không mang theo cô, chắc chắn cô sẽ gây chuyện lớn.
“Bà ngoại, con muốn đến đón bà.” Lâm Tiếu nói.
Lý Vân Châu nghe thấy Lâm Tiếu nói như vậy, lập tức không nói cái gì, chỉ còn lại có ý cười đầy mặt.
Bên ngoài bến xe có một hàng dài xe ba bánh đang dừng kiếm khách, Lữ Tú Anh về phía một chiếc trông sạch sẽ nhất trong đó, bà hỏi: “Đến xưởng dệt bông bao nhiêu tiền?”
“Bao nhiêu người đi?” Tài xế xe ba bánh hỏi.
Lữ Tú Anh chỉ chỉ Lâm Tiếu và Lý Vân Châu ở bên cạnh: “Một lớn một nhỏ, tôi không ngồi.”
Tài xế xe ba bánh: “Hai người, một đồng rưỡi.”
Lý Vân Châu vội vàng nói: “Cái gì? Hai người nhưng có một người là một đứa bé còn không bằng một túi gạo đâu.”
Bên cạnh có một chiếc xe ba bánh khác vẫy bên này lại đây, tài xế xe ba bánh liếc mắt thấy, lập tức vẫy tay để Lý Vân Châu và Lâm Tiếu lên xe: “Một đồng.”
“Một đồng tiền, giá thấp nhất rồi, đến xưởng dệt bông cũng mất một đoạn đấy.”
Lữ Tú Anh lái xe tới, còn phải đạp xe trở về, đến nơi giữ xe rồi đạp nhanh một lúc là đã đuổi kịp Lâm Tiếu cùng Lý Vân Châu ngồi xe ba bánh phía trước.
Lâm Tiếu nhìn thấy mẹ đang lái xe bên cạnh mình, loại cảm giác này rất mới lạ, ngồi ở trên xe ba bánh vẫy tay với mẹ: “Mẹ!”
Lữ Tú Anh nhìn thấy Lâm Tiếu xoắn đến xoắn đi thì quát lớn: “Ngồi yên!”
Lữ Tú Anh đi theo xe ba bánh một đường, đến đường hẹp thì một trước một sau, đến đoạn đường rộng thì lại song song mà đi. Lâm Tiếu nhìn mẹ bên cạnh, nói: “Mẹ, con muốn ngồi xe đạp của mẹ.”
Lữ Tú Anh: “Không được nghịch ngợm, sắp về đến nhà rồi, không dừng xe được.”
Lý Vân Châu từ một góc khác nói: “Ngồi ngoan đi, chỗ của cháu tốn một phân tiền đấy.”
Đồng thời bị mẹ và bà ngoại không cho phép, Lâm Tiếu dạ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi ở trên xe ba bánh.
Xe ba bánh tiến vào khu tập thể của xưởng dệt bông, mọi người trong khu tập thể thấy Lâm Tiếu ngồi trên xe ba bánh: “Tiếu Tiếu, sao cháu lại ngồi ở trên xe ba bánh thế?”
Sau đó mới thấy Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu, có người không chắc chắn hỏi: “Tú Anh, đây là mẹ cô à?”
Lữ Tú Anh cười đáp: “Đúng vậy, mẹ tôi đến đây ở vài ngày.”
Tuy rằng Lý Vân Châu không quen biết mọi người trong khu tập thể, nhưng cũng cười tủm tỉm chào hỏi, mọi người trong khu tập thể cũng đều nhiệt tình đáp lại.
Vừa đến cửa nhà đã nghe thấy ở trong nhà có âm thanh sủa gâu gâu.
Lý Vân Châu kinh ngạc nói: “Đây là tiếng sủa của Tiểu Hoàng sao?”
Nghe thấy âm thanh thì là của một con chó to, ở trong lòng Lý Vân Châu, Tiểu Hoàng vẫn có dáng vẻ chó con của mùa đông năm trước, sủa lên ô ô gâu gâu.
“Tiểu Hoàng, đừng sủa, là người nhà mình.” Lữ Tú Anh vào cửa, nói với Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng vòng quanh Lý Vân Châu một vòng, ở bên chân bà ấy ngửi đi ngửi lại, sau đó thật sự không sủa.
Lý Vân Châu kinh ngạc nói: “Đây là nó nhận ra mẹ hay là nghe hiểu con nói chuyện thế?”
Lý Vân Châu cảm thấy Tiểu Hoàng không thể nhớ rõ bà ấy, dù sao cũng đã qua một năm, nhưng nếu có thể nghe hiểu Lữ Tú Anh nói chuyện, cũng thật khiến Lý Vân Châu khiếp sợ.
Lữ Tú Anh nói: “Hiện tại Tiểu Hoàng rất tinh ranh, ánh mắt còn tinh hơn Tiếu Tiếu nhiều.”
Lữ Tú Anh đặt bao tải ở góc phòng khách, cởi bỏ dây thừng để Lâm Tiếu xem: “Tiếu Tiếu, nhìn xem bà ngoại mang cái gì ngon cho con này.”
Lâm Tiếu lập tức chạy tới rồi lấy ra. Ớt khô, củ cải khô, đậu phộng phơi khô, bánh quả hồng.
“Ơ.” Lâm Tiếu tìm kiếm ở trong túi, không phải bà ngoại nói mang theo mấy chục cái bánh quả hồng sao? Tại sao lại chỉ có mười cái.
Lâm Tiếu lục một lần, lục rồi vẫn không có nên thấy kỳ quái, vì vậy đã hỏi bà ngoại.
Lý Vân Châu nghe thấy Lâm Tiếu nói thì vội vàng đi qua, lấy từng cái trong túi đồ ra.
Tất cả đồ vật vừa nhìn hiểu ngay, đúng thật chỉ có mười cái bánh quả hồng, đặt ở trong một cái túi.
Lý Vân Châu chau mày: “Không thể nào, mẹ mang theo bao nhiêu mẹ nhớ rõ rành mạch, ngày hôm qua dọn dẹp xong đã cất vào trong túi rồi.”
Vẻ mặt Lâm Tiếu nghi ngờ, Lữ Tú Anh thì đã đoán được.
Lý Vân Châu cũng đoán được, bà ấy thẳng eo đứng dậy, thở dài một hơi: “Khẳng định là chị dâu con.”
“Anh con sẽ không làm việc này, Văn Kiến cũng không có cái lá gan này.”
Khẳng định là do mợ Lâm Tiếu Hứa Diễm Phương, ngại Lý Vân Châu mang cho nhà con gái quá nhiều đồ, từ trong túi mà Lý Vân Châu đã sắp xếp tốt lấy ra hơn nửa bánh quả hồng, chỉ để lại mười cái.