Lâm Tiếu đứng bên cạnh nghe nửa hiểu nửa không: “Mợ lén ăn hồng khô sao?”
Trong một đêm lại lén ăn nhiều như thế, mợ đúng là người hạnh phúc mà. Lâm Tiếu len lén ngưỡng mộ mợ mình, mỗi ngày cô chỉ được phép ăn một trái hồng khô thôi. Trưa ăn hồng khô thì mẹ nói sẽ bỏ dở bữa trưa, chiều ăn hồng khô thì mẹ cũng nói không thể ăn được cơm chiều, tối ăn thì mẹ nói buổi tối ăn đồ ngọt sẽ sâu răng, dù sao một ngày nhiều nhất chỉ được ăn một trái.
Một lần mợ lại có thể ăn được nhiều như thế, làm người lớn thích thật.
Lữ Tú Anh không thích nói điều không hay về người lớn trước mặt bọn nhỏ.
Lâm Tiếu: “Vậy tại sao số hồng khô đó lại thiếu mất chứ?”
Lý Vân Châu vội vàng nói: “Là do bà ngoại mang ít đấy, số hồng khô này đều cho Tiếu Tiếu ăn hết. Cháu cứ ăn thoải mái, ăn hết bà ngoại mua thêm cho cháu.”
Lâm Tiếu lập tức hỏi lại: “Vậy một ngày cháu có thể ăn hai trái không?”
“Được không à?” Lý Vân Châu quay đầu nhìn sang Lữ Tú Anh.
Lữ Tú Anh nhịn cười, gương mặt cứng nhắc: “Không được, một ngày chỉ được ăn một trái.”
Lý Vân Châu vội vàng nói: ‘Nghe mẹ cháu đi, một ngày ăn một trái thôi.”
Tính toán của Lâm Tiếu thất bại, cô thở dài: “Bà ngoại, bà là mẹ của mẹ cháu, đáng lẽ mẹ cháu phải nghe lời bà chứ, sao bà lại phải nghe ngược lại lời mẹ cháu vậy?”
Lữ Tú Anh đưa một trái hồng khô cho Tiếu Tiếu: “Đi ăn đi, muốn xem TV thì cứ mở lên xem.”
Lâm Tiếu lập tức nói: “Mẹ cắm dây điện giúp con với.”
Lữ Tú Anh cắm điện cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu kéo lấy bà ngoại qua đó, dạy bà ngoại cách mở TV: “Bà ngoại, ấn vào nút này là mở ra được rồi, còn ấn nút này là đổi kênh, nút này thì tăng âm lượng, nút này là giảm âm lượng.”
“Khi màn hình bị sọc đốm trắng xẹt xẹt thì chỉnh dây ăng ten.”
“Nếu chuyển dây ăng ten không được nữa…” Lâm Tiếu biển diễn cho bà ngoại xem, đập ầm ầm ầm lên TV: “Vỗ như vậy là được rồi.”
Lâm Tiếu dạy hết tất cả bí quyết xem TV của mình cho bà ngoại: “Bà ngoại, bà đã nhớ hết chưa?”
Lý Vân Châu nghiêm túc nhìn theo, chiếc TV màu này hơi khác với chiếc TV trắng đen ở nhà, nhưng cũng không kém lắm, Lâm Tiếu nói một lượt hết tác dụng của các nút, Lý Vân Châu đã nhớ rõ: “Ừm, bà ngoại biết rồi.”
Lâm Tiếu dặn dò: “Nếu bà ngoại quên thì cứ hỏi cháu, cháu sẽ dạy bà lần nữa.”
Lý Vân Châu cười gật đầu: “Được.”
Lâm Tiếu ngồi trên sofa trong phòng khách, vừa xem TV vừa ăn hồng khô, quý trọng cắn từng miếng nhỏ. Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu vào nhà bếp, sắp xếp lại những món đồ ăn mang từ dưới quê lên.
“Con người chị dâu con đấy, haiz.” Lý Vân Châu thở dài một tiếng với Lữ Tú Anh.
Lữ Tú Anh khuyên: ‘Bỏ đi mẹ, năm mới tết đến mà, đừng vì chút hồng khô này mà không vui. Văn Kiến cũng thích ăn hồng khô, chắc chắn chỉ sẽ để lại cho Văn Kiến thôi.”
Lý Vân Châu: “Không bỏ qua thì còn có thể làm được gì?”
Hứa Diễm Phương có thể làm ra chuyện lấy hồng khô mà bà ngoại Tiếu Tiếu đã bỏ vào túi ra ăn nhưng bà ngoại Lâm Tiếu lại không thể chỉ vì một ít hồng khô như thế mà cãi nhau với con dâu được.
“Lát nữa con đưa mẹ ra chợ, à không, ra chợ sớm mới đúng, mẹ mua thêm ít hồng khô cho Tiếu Tiếu.” Bà ngoại Lâm Tiếu nói.
Lữ Tú Anh vội xua tay: “Không cần đâu, mười trái này đủ để Tiếu Tiếu ăn rồi. Người lớn cũng đâu tranh giành với nó, mười trái đủ để con bé ăn đến qua tết, ăn chút thứ này, chút món kia, con bé ăn không hết đâu.”
Lý Vân Châu kiên trì nói: “Không được, mẹ phải mua cho Tiếu Tiếu, bù lại số lượng hồng khô bị thiếu.”
Bà ấy nói với Lữ Tú Anh: “Con không biết chọn hồng khô, để mẹ đi chọn, mẹ chọn cho Tiếu Tiếu cái ngon nhất.”
Lữ Tú Anh không khuyên nổi Lý Vân Châu, chỉ đành mặc cho bà ấy đi: “Vâng.”
Lý Vân Châu nói: “Văn Kiến đúng là thích ăn hồng khô, sau khi làm xong thì ngày nào cũng ăn, đã ăn không ít rồi.”