Vì Lữ Văn Kiến đã ăn rất nhiều nên số hồng khô còn lại bà ngoại đã mang hơn một nửa đến cho Tiếu Tiếu.
“Chắc chắn chị dâu con cảm thấy mẹ để lại quá ít nhưng lại mang qua đây quá nhiều. Số hồng khô trong bụng Văn Kiến thì nó không thấy. Có năm nào không phải Văn Kiến ăn nhiều hồng khô nhất đâu? Tiếu Tiếu và Văn Kiến chênh lệch nhau tận sáu tuổi, nhưng khẩu vị lại không khác biệt gì cả.”
“Hơn nữa hồng khô cũng đâu phải là thứ quý giá gì, chị dâu con đúng là thiển cận mà.”
Lữ Tú Anh: “Cũng đâu phải là chuyện ngày một ngày hai, chị ta là người như vậy mà.”
Bình thường lúc Lý Vân Châu ở nhà cũng không có ai để nói chuyện cả, ở trong thôn cho dù quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt đến đâu thì lúc mẹ chồng rảnh rỗi cũng sẽ không qua nhà con dâu để nói chuyện.
Hôm nay đến nhà con gái, cuối cùng Lý Vân Châu gặp được người có thể nói chuyện trong lòng mình ra nên khó tránh nói thêm vài câu.
Nói xong về chị dâu của Lữ Tú Anh rồi lại nói sang anh của Lữ Tú Anh: “Anh con cũng không ổn, không đứng dậy nổi.”
“Chỉ cần nó có thể đứng dậy, trong nhà có một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất thì chị dâu con cũng không dám như vậy.”
“Mẹ thấy bây giờ Văn Lệ cũng đã nhìn thấu anh và chị dâu con, lúc nghỉ đông cũng không về nhà, ở bên ngoài học gì đó, à không, thực tập ấy.”
Từ thực tập này hơi xa lạ đối với Lý Vân Châu, bà ấy phải suy nghĩ mất một lúc lâu mới nhớ ra.
Lữ Tú Anh bấm ngón tay tính thử: “Năm sau Văn Lệ có thể đi làm được rồi.”
Bà ngoại gật đầu: “Không phải sao, năm nay qua nhanh thật.”
Lữ Tú Anh: “Con nghe Tiểu Phi nói bây giờ tốt nghiệp đại học xong cũng không bao thầu công việc, bắt đầu cái gì mà lựa chọn từ cả hai phía, có nghĩa là đơn vị có thể chọn học sinh, học sinh cũng có thể chọn ngược lại đơn vị.”
Bà ngoại buồn rầu: “Không phải sao, không dễ gì mới thi được lên đại học, kết quả lại không bao công việc.”
Lữ Tú Anh an ủi bà ngoại: “Theo con thì chuyện này rất tốt, Văn Lệ giỏi như thế, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều đơn vị giành để tuyển vào. Hai bên lựa chọn lẫn nhau như vậy, Văn Lệ có thể chọn đơn vị tốt nhất để làm, tốt hơn so với việc được phân ở đâu làm ở đó như trước đây.
Bà ngoại: “Chuyện của bọn nhỏ mẹ cũng không hiểu lắm, con cháu tự có phúc phần riêng.”
Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Đúng vậy, mẹ đến chỗ con ở rồi thì đừng nghĩ đến chuyện dưới quê nữa. Mẹ cứ ở với con, hai chúng ta ngày nào cũng ăn uống, dạo phố xem TV.”
“Mẹ, cả ngày hôm nay mẹ ngồi xe có mệt không? Có đi nổi đến nhà tắm nữa không?” Lữ Tú Anh hỏi.
Bà ngoại: “Đi được, chúng ta đi thôi, đi sớm về sớm.”
“Hôm nay mẹ ngồi xe bus, nếu như mẹ không đi tắm thì con sẽ cho mẹ lên giường ngủ sao? Lý Vân Châu rất hiểu con gái mình.
Lữ Tú Anh vội đáp: “Mẹ, xem mẹ nói kìa, con có thể không cho mẹ lên giường ngủ sao? Nếu mẹ còn sức thì chúng ta đến nhà tắm, còn nếu mẹ mệt rồi thì không đi nữa.”
Lý Vân Châu: “Con cho mẹ lên giường là một chuyện, nếu hôm nay mẹ không tắm mà leo thẳng lên giường thì chắc chắn ngày mai con sẽ mang hết tất cả chăn gối trải giường ra giặt tất.”
Lữ Tú Anh không cách nào phản bác lại câu nói này, chỉ đành lặng lẽ thừa nhận.
Lý Vân Châu: “Cũng không biết bệnh này của con từ đâu ra nữa, dù gì trước đây nhà chúng ta chưa từng xuất hiện người nào có bệnh sạch sẽ như con, mẹ thấy Tiếu Tiếu và Tiểu Phi cũng không bệnh như con.”
Trong túi vải của Lý Vân Châu còn có một túi nhỏ được bọc rất kỹ, bên trong chứa quần áo của bà ấy, Lý Vân Châu lấy nó ra nói với Lữ Tú anh: “Con đi lấy cái khăn cho mẹ đi.”
“Tiếu Tiếu chuẩn bị đi, chúng ta đi tắm thôi.”
Mắt Lâm Tiếu dán chặt lên TV không dời: “Mẹ, đợi con xem hết tập này đã.”
Lữ Tú Anh: “Không được, đi trễ lạnh lắm, lúc từ nhà tắm về sẽ khiến con đông cứng thành cây kem đấy.”