Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 349 - Chương 349.

Chương 349. - Chương 349. -

Họ vừa ra khỏi cửa hai chân Lâm Tiếu chụm lại vào nhau, nhảy về phía trước, Lý Vân Châu cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Sao lại nhảy như vậy?”

Lữ Tú Anh nhìn Lâm Tiếu nói: “Trong đầu đang tưởng tượng mình là cây kem đấy.”

Lâm Tiếu kinh ngạc trợn tròn mắt, sao mẹ lại biết thế.

Đúng là lúc nãy cô đang tưởng tượng mình là một cây kem thật, kem thì chỉ có một que nên chỉ đành nhảy đi thôi.

Mùa đông, làn sương trắng bốc lên trong nhà tắm, cách xa khoảng hai mét là không nhìn rõ được nữa, như làn một sương khói lượn lờ trong Thiên cung của Tây Du Ký vậy.

Mùa đông, nhà tắm cũng nhiều người hơn mùa hè, vào mùa hè người ta còn có thể ở nhà lau người, nhưng mùa đông tắm ở nhà thì quá lạnh.

Lữ Tú Anh dạo một vòng trong nhà tắm, chỉ tìm thấy một vòi nước nên bảo Lâm Tiếu và bà ngoại đi tắm trước, còn mình đi thêm một vòng nữa.

Lâm Tiếu làm ướt tóc rồi đưa vòi nước cho bà ngoại, còn mình thì đổ dầu gội lên: “Bà ngoại, bà dùng đi, cháu không lạnh.”

“Lát nữa bà ngoại sẽ chà lưng cho cháu.” Lý Vân Châu nói.

Lâm Tiếu lập tức từ chối: “Không muốn, cháu muốn mẹ chà cho cháu.” Bà ngoại chà lưng đau lắm.

“Mẹ cháu tìm được vòi nước ở chỗ khác nên tắm ở đó luôn rồi.” Lý Vân Châu vừa dứt lời thì thấy Lữ Tú Anh quay lại.

“Không tìm được, ở đây đầy người.” Lữ Tú Anh nói.

Lý Vân Châu nói: “Đừng tìm nữa, ba người chúng ta tắm chung đi, nhà tắm ấm như thế, không xối nước cũng không lạnh.”

Ba người luân phiên nhau tắm chung dưới một cái vòi nước, Lữ Tú Anh lười nấu cơm nên lúc về đến nhà thì mua một ít đồ ăn mang từ căn tin về.

“Ngon dở gì cũng ăn một miếng đi.”

Tối đó, Lâm Tiếu, mẹ và bà ngoại ngủ chung với nhau trên một chiếc giường lớn.

Lâm Tiếu cảm thấy mình như trở lại lúc mình còn nhỏ, lúc ấy cô cũng ngủ như vậy.

Lâm Tiếu nằm giữa mẹ và bà ngoại, rất nhanh đã ngủ thiếp đi, Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu nằm trên giường trò chuyện, không hề ảnh hưởng đến Lâm Tiếu đang ngủ say.

Lý Vân Châu vui thay cho con gái mình: “Cuối cùng cuộc sống của con cũng hết khổ cực rồi.”

Lý Vân Châu biết nhà con gái đã mua TV màu, máy giặt, điện thoại từ lâu, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy thì vẫn không kìm lòng được vui mừng. Cuối cùng cuộc sống của con gái cũng khổ tận cam lai.

Nghi ngờ duy nhất của bà ngoại chính là: “Tiểu Phi có ra ngoài đi làm thật sao? Nó làm gì mà phải làm đến muộn như vậy?”

Lâm Tiếu đã ngủ nhưng Lâm Dược Phi vẫn chưa về nhà.

Bà ngoại nói: “Con nói thật với mẹ đi, mẹ không tức giận đâu, có phải Tiểu Phi ở bên ngoài nhậu nhẹt đánh bài không?”

Lữ Tú Anh bất lực: “Nó đang đi làm, sau khi nó làm ông chủ nhỏ thì còn bận hơn lúc con đi làm thuê nữa. Đặc biệt là cuối năm rất bận, nó không hề làm bậy ở ngoài, ngày mai mẹ gặp thằng bé là sẽ biết thôi.”

“Bây giờ thằng bé không nhậu nhẹt cũng không đánh bài, có những lúc cần xã giao thì cũng uống nhưng uống không nhiều.

Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu đang trò chuyện, đột nhiên Lâm Tiếu đá một cước vào đúng ngay dây thần kinh trụ trên chân Lữ Tú Anh, Lữ Tú Anh chỉ đành hít một hơi thật sâu.

Sau đó Lâm Tiếu trở người, sột soạt mất một lúc thì chân lại gác lên eo bà ngoại.

Lý Vân Châu: “Tướng ngủ của Tiếu Tiếu bây giờ xấu vậy sao?”

Lữ Tú Anh đưa tay bỏ chân Lâm Tiếu xuống, để cô nằm yên, buồn rầu đáp: “Ba người chúng ta ngủ chung trên chiếc giường này thì hơi chật, ngủ tạm một đêm trước, để con nghĩ cách.”

Cả đêm Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu bị Lâm Tiêu đá mấy lần.

Sáng sớm hôm sau, Lữ Tú Anh xoa lấy đôi chân đau nhức của mình gọi Lâm Tiếu dậy, đưa cô đến trường.

Lý Vân Châu lấy làm lạ hỏi: “Không phải nói thi xong sẽ được nghỉ sao?”

Lữ Tú Anh: “Hôm nay đi lấy kết quả, lấy xong thì chính thức được nghỉ.”

Lâm Tiếu lấy được bài thi cuối kỳ của mình, Ngữ Văn chín mươi bảy điểm, Toán chín mươi tám điểm, không môn nào được một trăm.

Lâm Tiếu chau mày, chắc chắn là sáng hôm thi cô ăn trứng gà không đúng cách.

Cô ăn hai lòng đỏ trứng gà, một quả trứng gà bình thường, cộng lại với nhau không phải là một trăm điểm sao.

Lâm Tiếu không thể thi được một trăm điểm, chán chường nằm dài trên bàn, cô giáo Từ đang phát thưởng trên sân khấu, đột nhiên Lâm Tiếu nghe thấy tên mình: “Lâm Tiếu, thưởng học sinh ba tốt.”

Lâm Tiếu ngẩng đầu lên, không dám tin vào tai mình.

Học kỳ này cô lấy được giấy khen học sinh ba tốt rồi sao?

Đây là lần đầu tiên cô được học sinh ba tốt đấy.

Bình Luận (0)
Comment