Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 350 - Chương 350.

Chương 350. - Chương 350. -

"Mẹ ơi, con nhận được giấy khen học sinh ba tốt này." Hai tay Lâm Tiếu vừa cầm giấy khen giơ lên vừa chạy ra ngoài cổng trường, giơ giấy khen lên thật cao để cho mẹ xem.

Xung quanh cũng vang lên không ít tiếng cười và những ánh mắt ngưỡng mộ của các vị phụ huynh khác.

Lữ Tú Anh nhận lấy giấy khen học sinh ba tốt của cô, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên nói: "Tiếu Tiếu giỏi quá!"

"Con cứ cất vào trong cặp sách đi đã, khi nào về nhà mẹ sẽ dán lên tường giúp con." Lữ Tú Anh xoay người Lâm Tiếu lại, kéo móc khóa hình con mèo màu xanh dương của cô để mở cặp sách ra, rồi cất gọn giấy khen vào trong đó.

"Mẹ ơi, mẹ kẹp vào quyển sách to nhất giúp con nhé, đừng để nó bị nhàu mất." Lâm Tiếu dặn dò cẩn thận.

"Mẹ biết rồi." Lữ Tú Anh rón ra rón rén kẹp giấy khen vào giữa quyển sách.

Lâm Tiếu ngồi ở yên sau xe đạp của mẹ, thẳng thắn nói: "Mẹ ơi, con vẫn không thi được một trăm điểm, Ngữ Văn được chín mươi bảy, Toán được chín mươi tám."

Lữ Tú Anh ngạc nhiên nói: "Điểm của con đã rất cao rồi."

Lâm Tiếu: "Nhưng mà con muốn được hai điểm 100 cơ."

Hơn nữa rõ ràng cô có thể thi được 100 điểm, những câu khó ăn điểm cô đều làm được, nhưng lại do sơ suất mà làm sai mất.

Lữ Tú Anh cổ vũ Lâm Tiếu: "Con vẫn luôn tiến bộ, đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi, lần kiểm tra tới lại cố gắng thêm nhé, rồi sẽ được 100 điểm thôi."

Lâm Tiếu lớn tiếng nói: "Mẹ ơi, lần thi tới con phải ăn hai cái quẩy, hai quả trứng." Một cái quẩy và hai quả trứng là 100 điểm, cô muốn được hai điểm 100 thì phải gấp đôi số lượng lên.

Lữ Tú Anh dở khóc dở cười nói: "Con làm gì ăn được nhiều đến thế cơ chứ?"

Ô, quả thật là cô không ăn hết được, Lâm Tiếu lập tức nghĩ cách giải quyết vấn đề: "Vậy con sẽ ăn hai cái xúc xích giăm bông, bốn quả trứng cút."

Như vậy vẫn là hai lần 100 điểm.

Lữ Tú Anh vừa đạp xe vừa cười: "Ôi trời, con làm mẹ cười hết cả hơi rồi này."

"Được rồi, vậy lần kiểm tra tới mẹ sẽ mua trứng cút cho con trước nhé."

Về đến nhà, bà ngoại nhìn thấy giấy khen học sinh ba tốt của Lâm Tiếu, cũng cười rất vui vẻ: "Chị họ của con khi còn đi học cũng rất hay lấy được giấy khen học sinh ba tốt, Tiếu Tiếu giống như chị họ của con vậy, cũng sắp là sinh viên rồi."

Sau chị họ Lữ Văn Lệ, Lâm Dược Phi, Lữ Văn Kiến cũng chưa có ai nhận được giấy khen, sau đó nhiều năm, đến khi có Lâm Tiếu, bà ngoại lại một lần nữa được thấy giấy khen.

Lữ Tú Anh đi vào phòng bếp làm hồ dán, bột mì trộn với nước được đun trong nồi, vừa đun vừa dùng đũa trộn đều, sau khi đạt đến độ kết dính nhất định thì dùng đũa bôi một lớp lên mặt sau của giấy khen, rồi dán giấy khen lên bức tường trắng phía trước bàn học của Lâm Tiếu.

"Có bị lệch không con?" Lữ Tú Anh để Lâm Tiếu đứng cách đó vài bước chân xem xét.

"Nhích lên bên trái một chút ạ, cao quá mất rồi, bên phải cao lên một chút nữa ạ." Lâm Tiếu chỉ huy để mẹ có thể dán vào đúng vị trí.

San giấy khen xong, cả ba người đều ngắm nghía tỉ mỉ một hồi.

Tiểu Hoàng nằm ở một bên, cũng ngẩng đầu lên nhìn ngắm giấy khen.

"Trời ơi!" Lý Vân Châu đột nhiên lên tiếng: "Vẫn chưa giảm lửa bếp nấu mì đây này."

Lâm Tiếu nhìn thấy mẹ và bà ngoại đều xông về phía phòng bếp, giảm lửa trên bếp đi, rồi mở vung ra, một mùi hương lập tức bay ra từ phòng bếp.

Lâm Tiếu đứng đằng sau mẹ và bà ngoại, kiễng chân hé mắt nhìn vào trong nồi.

Bà ngoại cầm lấy nắp nồi, rồi đảo phần mì ở dưới đáy nồi lên phía trên: "Ôi, hơi cháy mất rồi."

Lâm Tiếu vội vàng nói: "Con ăn cho con ăn cho, con thích ăn đồ hơi xém một chút."

Hai tay bà ngoại cầm một đôi đũa, dùng hai chiếc đũa để đảo mì lên, hai tay bà run run, bỏ thêm thịt ba chỉ vào nồi mì, cuối cùng là đậu cô-ve rồi trộn đều lên, sau đó múc từng bát mì ra ngoài.

"Con rửa tay chưa, mau đi rửa tay đi." Lữ Tú Anh quay đầu lại nhìn Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu lập tức chạy đi rửa tay, lúc chạy lại quả nhiên thấy được trong bát của mình có rất nhiều sợi mì hơi sém.

Lâm Tiếu dùng mì cuốn lấy thịt ba chỉ và đậu cô-ve, ăn một miếng, sợi mì dai dai, thịt ba chỉ thơm ngào ngạt, đậu thì ngọt thanh thanh.

Phần mì dính vào thành nồi tạo thành một mảng mì mỏng, hơi xém xém giòn giòn, khi ăn vào vẫn còn cảm thấy vị thơm.

Lâm Tiếu vui vẻ nói: "Mì bà ngoại làm ngon thật đấy, còn ngon hơn nhiều so với mẹ làm."

Lữ Tú Anh khó hiểu: "Mẹ nấu ăn không ngon bằng bà ngoại của con bao giờ đâu cơ chứ."

Bình Luận (0)
Comment