Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 351 - Chương 351.

Chương 351. - Chương 351. -

Lữ Tú Anh làm được món này cũng là nhờ bà ngoại của Lâm Tiếu dạy cho, rõ ràng là cùng một cách làm, đầu tiên là xào chín đậu cô-ve cùng thịt ba chỉ trước, rồi mới cho thêm mì vào, đậy nắp nồi lại, không cho thêm nước vào nồi, vì nước của đậu và phần nước tương có từ đầu cũng đủ để làm chín mì rồi.

Như vậy thì món mì sau khi ra lò, sợi mì sẽ khô hơn, ăn vào miệng cũng dai hơn, có mùi thơm của thịt ba chỉ và vị thanh thanh của đậu cô-ve, ăn ngon hơn rất nhiều so với món mì xào.

Lữ Tú Anh cầm đũa gắp hai miếng ăn, không hề phát hiện ra được món mì của mình và bà ngoại Lâm Tiếu khác nhau ở chỗ nào: "Không phải đều giống nhau sao?"

Lâm Tiếu lắc đầu: "Không giống nhau, mì của bà ngoại làm còn có một chút giòn giòn xém xém nữa cơ ạ."

Lữ Tú Anh như bừng tỉnh: "Hóa ra con thích ăn mì bà ngoại nấu hơn là vì lý do này sao?"

Khó trách mỗi lần về đến quê ngoại, Lâm Tiếu đều nằng nặc đòi ăn bằng được món mì do bà ngoại nấu cho.

Lữ Tú Anh dở khóc dở cười: "Con thích ăn đồ hơi xém thì nên nói sớm chứ, chuyện này không phải rất dễ dàng sao mẹ cũng có thể làm cho con mà, đến cuối cùng thì để lửa to lên rồi đợi một lúc là được rồi đúng không nào?"

Lý Vân Châu cũng cười, nói với Lâm Tiếu: "Bếp ở quê dùng là bếp than củi lửa, không dễ dùng như bếp ga nhà cháu đâu."

Với bếp ga thì chỉ cần vặn một chút là có điều chỉnh độ to nhỏ của lửa, bếp củi ở quê muốn lửa to thì phải thêm củi vào, muốn lửa nhỏ thì phải rút bớt củi, chỉ cần chậm tay một chút thôi, không khống chế chuẩn độ to nhỏ của lửa thì phần mì ở thành nồi sẽ bị làm cháy hết mất.

Lý Vân Châu thà rằng khi nấu cơm hơi xém một chút, cũng không thích nửa sống nửa chín, vậy nên cháy cơm của bà cũng nhiều hơn một chút, khi nấu mì cũng thường tạo thành phần mì hơi xém xém giòn giòn ở bên thành nồi.

Không ngờ rằng Lâm Tiếu lại thích ăn cái này.

Lữ Tú Anh nói: "Mẹ biết rồi, sau này làm mì mẹ cũng sẽ để xém một chút, con thích ăn thứ này, sao không nói sớm cho mẹ biết chứ."

Lâm Tiếu trừng mắt kinh ngạc, cô cũng không nghĩ rằng hóa ra lại đơn giản như vậy.

Cô còn nghĩ rằng đây là "bí kíp gia truyền" của bà ngoại, cho nên mẹ mới không làm ra được.

Lâm Tiếu ăn hết một bát mì lớn lại ăn thêm nửa bát nữa, sau khi ăn no nê bèn đi đi lại lại trong phòng để tiêu bớt thức ăn.

Lữ Tú Anh thấy cô như vậy, lại nhìn đồng hồ ở trên tường nói: "Hay là con đừng ngủ trưa nữa, hai mẹ con mình đi dạo phố một lúc đi."

"Ngày kia là con phải đi học lớp toán Olympic rồi, không đi dạo phố trong hai ngày này thì thực sự sẽ phải đợi đến cuối năm mới đi được đấy."

Đợi đến cuối năm, khi đó quần áo trong cửa hàng đều được bán hết, giày dép cũng vậy, hễ là quần áo giày dép đẹp một tí thì đều rất khó để mua được.

Ánh mắt của Lâm Tiếu sáng lên: "Con không cần phải ngủ trưa nữa đúng không ạ?"

Lữ Tú Anh hỏi Lý Vân Châu: "Mẹ ơi, mẹ có muốn nằm một chút không ạ?"

Lý Vân Châu lắc đầu: "Buổi trưa mẹ không ngủ được."

Nếu đã như vậy, Lữ Tú Anh bèn dẫn Lâm Tiếu và Lý Vân Châu ra ngoài đi dạo, đi xe không thuận tiện lắm, ba người bèn quyết định sẽ ngồi xe ba bánh.

"Cho tôi đến trung tâm mua sắm Nhân dân." Lữ Tú Anh nói.

Lý Vân Châu cảm thán: "Hôm nay vừa mới nghỉ đông, ngày kia đã phải đi học lớp toán Olympic, sao mà bận rộn như vậy chứ, chỉ được nghỉ một ngày rưỡi, như vậy sẽ mệt lắm đấy."

Lữ Tú Anh cười nói: "Con bé không cảm thấy mệt đâu, ngược lại còn thích đi học lớp toán Olympic lắm, chỉ hận không thể ngày nào cũng được cắp sách đi học lớp toán Olympic không chừng."

Lâm Tiếu nghĩ đến việc ngày ngày được đi học lớp toán Olympic, khóe môi không nhịn được mà cong lên. Nếu như ngày nào cũng được học lớp toán Olympic thì tốt rồi, chỉ là cô không nỡ bỏ mặc Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân, ở trong lớp toán Olympic cô không có những người bạn tốt như vậy.

Tốt nhất vẫn là Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cũng có thể đến lớp cùng cô, ngày ngày đi học lớp toán Olympic.

Lâm Tiếu suy nghĩ một chút đã thấy được một viễn cảnh tươi đẹp rồi.

Trước khi đón năm mới là khoảng thời gian mà các cửa hàng đông khách nhất, còn chưa đi vào bên trong, họ đã cảm nhận được một biển người đang di động không ngừng.

Từng chiếc xe đạp đỗ chen chúc với nhau, một cô gái đẩy chiếc xe đạp đã không còn chỗ để của mình, lớn tiếng hỏi người trông xe: "Tôi để xe đạp ở đâu được đây?"

Dì trông xe thắt tạp dề lại, vội vàng chạy đến: "Còn cả một chỗ to như thế này cơ mà, cô nhét vào trong không phải là được rồi sao!"

Cô gái bèn nòi: "Tôi không nhét vào được nữa, dì đẩy ra một khe trống cho tôi đi."

Bình Luận (0)
Comment