Dì trông giữ xe vươn tay đẩy một cái khiến chỗ đỗ xe vốn dĩ đã rất chật chội càng thêm chật chội hơn, làm chân chống của chiếc xe đạp này luồn vào trong nan hoa của chiếc xe đạp khác. Mấy chiếc xe đạp căn bản không cần đến chân chống, hoàn toàn dựa vào hai hàng xe đạp đỗ ở hai bên từ trước đó.
Lữ Tú Anh mừng rỡ nói: "May mà chúng ta không đạp xe đến, chiếc xe này còn không có chỗ để đỗ, lúc về cũng không biết sẽ phải đẩy ra kiểu gì nữa."
Trước các cửa hàng tấp nập người qua lại, những chỗ bán khoai lang nướng, ngô luộc tỏa ra mùi thơm vô cùng hấp dẫn.
Nhất là khoai lang nướng, mùi ngửi được lúc chưa ăn luôn ngon hơn khi đã ăn được rồi, Lâm Tiếu hít hai hơi thật sâu.
Bà ngoại nhìn thấy biểu cảm như một chú mèo tham ăn của Lâm Tiếu, bèn hỏi: "Cháu muốn ăn không?"
Lâm Tiếu lắc đầu, cô muốn ăn những không thể ăn được nữa vì đã ăn quá no rồi.
Đi lên một đoạn nữa, Lâm Tiếu nhìn thấy một nơi bán kẹo hồ lô, trên một khúc gỗ quấn đầy rơm rạ xung quanh được cắm đầy những xiên kẹo hồ lô.
"Mẹ ơi, con muốn ăn kẹo hồ lô." Quả sơn trà rất tốt cho tiêu hóa.
Lữ Tú Anh lấy tiền ra, để Lâm Tiếu tự chọn một que kẹo hồ lô từ khúc gỗ quấn đầy rơm xung quanh kia. Lâm Tiếu hơi kiễng chân, rút ra một que ở phía trên cùng.
Rồi cô đưa cho mẹ cắn một miếng, lại đưa cho bà ngoại cắn một miếng, toàn bộ phần còn lại đều thuộc về Lâm Tiếu.
Vào trong trung tâm mua sắm, bà ngoại bèn hỏi Lữ Tú Anh: "Đi mua quần áo cho Tiếu Tiếu trước hay đi mua cho con trước đây?"
Lữ Tú Anh không đi dạo chỗ nào trước hết mà dẫn bà ngoại lên tầng bốn, là tầng chuyên bán quần áo cho phụ nữ trung niên.
Lý Vân Châu vội vàng xua tay: "Mẹ không cần, mẹ có quần áo rồi, không cần mua nữa đâu."
Lữ Tú Anh mở ví ra, giơ cho Lý Vân Châu xem số tiền có bên trong: "Tiền sáng nay Tiểu Phi đưa cho con đấy ạ, còn bảo con nhất định phải tiêu hết số tiền này để mua đồ cho mẹ nữa."
Lý Vân Châu vừa cảm động vừa buồn cười: "Làm như nó giữ lại tiền trong túi thì sẽ bị tiền cắn không bằng."
Lữ Tú Anh nói: "Mẹ à, mẹ cứ mua đi. Bây giờ Tiểu Phi đã kiếm được tiền rồi, để mẹ mua hai ba bộ quần áo không phải là điều nên làm sao?"
Lâm Tiếu đứng bên cạnh nhìn mẹ và bà ngoại đang "đánh trận", cuối cùng mẹ đã chiến thắng. Mẹ đỡ bà đi dạo quanh mấy cửa hàng, mua được hai cái áo, hai cái quần.
Mẹ còn muốn mua thêm đôi giày cho bà ngoại, nhưng bà ngoại cương quyết không muốn: "Giày mua ở trung tâm mua sắm mẹ đi không quen, để mẹ tự dán đế giày, mẹ tự làm được."
Lữ Tú Anh bèn nói: "Vậy để con mua cho mẹ thân giày.”
Lần này Lý Vân Châu không khách sáo nữa: "Khi về chúng ta lại đi xem xem, mua thêm vài đoạn vải nhung, để mẹ làm giày thêu nhung nữa."
Những thứ như áo len, áo bông, Lý Vân Châu đến xem cũng không thèm xem: "Áo len tự mình đan, áo bông tự mình làm, mới hợp người vừa người được, những cái bày bán ở bên ngoài có gì tốt đâu chứ."
Lữ Tú Anh gật đầu: "Được ạ, vậy để con đan cùng mẹ."
Bà tính toán thời gian, đan một chiếc áo len trước khi vào năm mới cũng không thành vấn đề, trước kia Lữ Tú Anh vừa làm việc ba ca vừa đan được áo len, chỉ một tuần đã đan xong chiếc áo đó, bây giờ chỉ ở nhà nghỉ đông thì lại càng không thành vấn đề gì.
"Mua cho mẹ xong rồi, giờ mua cho con và Tiếu Tiếu đi." Lý Vân Châu nói.
Quần áo mua cho Lâm Tiếu luôn là nhiều nhất, mẹ mua cho cô một chiếc áo bông dáng dài làm từ bông nhân tạo, mua thêm một chiếc áo khoác len cúc sừng bò, một chiếc quần nhung dài, một chiếc quần bó sát, và một đôi giày da nhỏ.
Lý Vân Châu khen ngợi: "Chiếc áo khoác len cúc sừng bò này có phong cách tây tây thật đấy, Tiếu Tiếu mặc vào trông rất ra dáng thiếu nữ."
Lữ Tú Anh gật đầu: "Không mua quần áo thì thật không biết được là con bé lại cao lên rồi. Không thấy người cao lên, chỉ thấy quần áo ngắn đi thôi."
Ba người thắng lợi trở về, đến cả bác lái xe ba bánh cũng phải cảm thán một câu: "Ô mọi người mua nhiều đồ tới vậy cơ à."
Buổi tối, nhìn thấy Lâm Dược Phi về nhà, Lữ Tú Anh vỗ trán một cái: "Ôi thôi, hôm nay mẹ quên không mua quần áo mới cho con mất rồi."
Hôm nay ba người bọn họ dạo phố vô cùng vui vẻ, đến mức quên mất cả sự tồn tại của Lâm Dược Phi.
Lâm Dược Phi lắc đầu: "Con không cần mua quần áo mới." Anh cũng không phải là trẻ con nữa, làm gì cần phải mua quần áo mới mỗi lần sang năm mới chứ.
Năm trước kiếm được tiền, Lâm Dược Phi cũng mua vài bộ quần áo đắt đắt để giữ thể diện rồi, đến bây giờ chúng vẫn còn như mới.
Lâm Dược Phi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, nói: "Con mua được cái này, còn đắt hơn cả quần áo nữa."
Lâm Dược Phi mở chiếc hộp ra, Lâm Tiếu cũng tò mò mà đi đến xem, liền nhìn thấy một thứ đồ nho nhỏ vuông vức được đặt ở bên trong.
“Đây là cái gì vậy ạ?” Lâm Tiếu mờ mịt hỏi.
Lâm Dược Phi đáp: “Một cái máy nhắn tin này thôi cũng đủ để mua quần áo trong mấy năm rồi.” Lúc mua thứ đồ này Lâm Dược Phi còn rất đau lòng, dựa vào mức thu nhập hiện tại, một chiếc máy nhắn tin (1) ở hiện tại còn cao cấp hơn cả một chiếc điện thoại di động cao cấp sau này, thế nhưng anh không thể không mua.”
(1) Máy nhắn tin là một loại công cụ truyền tin vô tuyến, có chức năng thu nhận thông tin, tin nhắn đơn giản, hiện đã suy thoái theo tình hình phổ cập của điện thoại thông minh bấy giờ.
Lâm Tiếu bèn hỏi lại: “Đít gà?”
“Đít gà để làm gì vậy ạ?”
(2) Máy nhắn tin còn được viết tắt là BB机 (BB jī) nhưng Lâm Tiếu nghe nhầm thành Đít gà - 屁屁鸡 (pìpìjī).