Vào năm chín mươi, máy nhắn tin vừa được tung ra thị trường không lâu. Những người mua máy nhắn tin chủ yếu là những ông bà chủ tự kinh doanh, vì họ cần phải giữ liên lạc bất cứ lúc nào và nơi nào.
Loại mà Lâm Dược Phi mua là máy nhắn tin số. Bây giờ máy nhắn tin có tiếng Trung vẫn chưa được đưa ra thị trường. Màn hình của máy nhắn tin số không thể hiển thị chữ Trung, thứ duy nhất mà nó có thể hiển thị là một dãy số điện thoại.
Lâm Dược Phi dạy cho em gái, mẹ và bà ngoại cách sử dụng máy nhắn tin. Anh viết số điện thoại của trạm nhắn tin vào sổ danh bạ điện thoại trong nhà: “Lúc con không có ở nhà, nếu mọi người có việc cần tìm con thì hãy gọi cho trạm nhắn tin.”
Lâm Dược Phi cầm lấy ống nghe điện thoại, quay số trạm nhắn tin để làm mẫu.
Ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ rất dễ nghe: “Xin chào, đây là trạm nhắn tin, xin hỏi bạn muốn nhắn tin cho số điện thoại nào?”
Lâm Dược Phi đọc số điện thoại của mình.
“Xin hỏi họ tên và số điện thoại của bạn.”
Lâm Dược Phi đọc tên của Lữ Tú Anh và số điện thoại cố định trong nhà.
Lỗ tai Lâm Tiếu dựng thẳng lên, đại não vận hành nhanh chóng, giọng nói ở đầu dây bên kia là của ai vậy? Không phải là chị Tiểu Vân, giọng của chị Tiểu Vân không giống vậy. Từ trước tới nay Lâm Tiếu chưa từng nghe thấy giọng nói này, chắc chắn đây là người mà cô không quen.
Sau khi Lâm Dược Phi nói những thông tin cần thiết cho người trực tổng đài, anh cúp điện thoại rồi chờ đợi.
Một lát sau, máy nhắn tin trên bàn vang lên.
“Reng reng.”
Lâm Tiếu trợn tròn mắt, nhìn chiếc máy nhắn tin đã kêu vang.
Lâm Dược Phi cầm lấy chiếc máy nhắn tin, bật nút hiển thị, trên màn hình nhỏ xuất hiện một dãy số.
Lâm Tiếc nhìn một cái đã nhận ra: “Đây là số điện thoại của nhà chúng ta.”
Nhưng mà ‘đít gà' hiển thị số điện thoại nhà mình có ích lợi gì đâu chứ?
Chẳng lẽ anh hai không nhớ được số điện thoại của nhà mình sao? Anh hai ngốc quá đi!
Lâm Tiếu chợt hiểu ra: “Lúc anh hai đang ở bên ngoài, nhìn thấy số điện thoại này, anh hai sẽ biết ai đang tìm anh hai phải không?”
Thì ra đây là cách sử dụng ‘đít gà'.
Lâm Dược Phi gật đầu: “Đúng vậy, lúc anh nhìn thấy số điện thoại ở trên màn hình, anh sẽ biết có người muốn tìm anh. Rồi anh sẽ tìm một cái điện thoại ở gần đó để gọi lại vào số này.”
Quy trình thật phức tạp, nhưng bây giờ không có điện thoại di động, máy nhắn tin là công cụ liên lạc duy nhất có thể dùng mọi lúc mọi nơi, rất thích hợp với những người phải ở bên ngoài như Lâm Dược Phi.
Lữ Tú Anh đã biết cách sử dụng máy nhắn tin, Lý Vân Châu cũng đã hiểu sơ sơ, bà ấy tấm tắc: “Có cái này rồi, lúc cháu đang đi ở trên đường bà cũng có thể tìm cháu bất kỳ lúc nào.”
Lâm Tiếu cầm chiếc máy nhắn tin nho nhỏ, lật qua lật lại mà xem, hết chạm vào chỗ này rồi sờ vào chỗ kia.
Lữ Tú Anh mắng: “Để xuống ngay, đừng làm hỏng đồ của anh con, đắt lắm đấy!”
Lâm Tiếu chu miệng: “Đây là một chiếc điện thoại thu nhỏ có thể mang theo người thôi mà? À không đúng, là điện thoại nhỏ bị câm, không thể nói chuyện, chỉ có nghe được một dãy số điện thoại mà thôi.”
Lâm Tiếu nhìn chằm chằm chiếc máy nhắn tin trong tay: “Bé câm, sao mày lại ngốc như vậy?”
“Nếu mày có thể nói được thì sẽ tiện hơn nhiều mà.”
Nếu vậy thì khi anh trai ở bên ngoài, anh không cần phải tìm điện thoại công cộng, có thể nói thẳng vào đít gà, để đít gà truyền lời cho anh trai.
“Nếu mày đã không thể nói được, vậy nghe được nhiều hơn thì cũng tiện hơn.”
Lâm Tiếu nghĩ, đít gà chỉ có thể nghe được một dãy số điện thoại nên khi cô cần tìm anh trai thì trước khi gọi lại cho cô, anh hai hoàn toàn không biết cô tìm anh hai làm gì. Nếu đít gà có thể nghe được một đoạn rồi hiển thị ở trên màn hình, vậy thì chỉ cần nhìn màn hình là anh trai đã biết chuyện luôn rồi còn gì.
Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu đều cảm thấy đó là những suy nghĩ kỳ lạ của trẻ con. Trong mắt hai người họ, máy nhắn tin đã là một bước tiến lớn trong khoa học kỹ thuật rồi.
Nếu máy nhắn tin có thể ‘nói' và ‘nghe' như lời Lâm Tiếu nói, vậy thì nó sẽ giống một chiếc điện thoại cố định được đem ra bên ngoài rồi còn gì? Làm sao có thể mang điện thoại đi khắp nơi được chứ?
Nhưng Lâm Dược Phi lại nhìn Lâm Tiếu bằng ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên, hai mắt anh còn sáng hơn cả sao trên trời, nhìn em gái mà như nhìn một món bảo vật quý hiếm.
“Sẽ có, sau này sẽ có.” Lâm Dược Phi quả quyết nói.
Trong lòng Lâm Dược Phi thầm dậy sóng, máy nhắn tin ‘có thể nói’ trong lời Lâm Tiếu chính là điện thoại di động.
Máy nhắn tin ‘có thể nghe được nhiều hơn' và ‘có thể hiển thị nhiều hơn’ chính là máy nhắn tin chữ sẽ được ra mắt hai năm sau.
“Tiếu Tiếu, sao em lại thông minh vậy chứ?” Lâm Dược Phi phấn khích xoa đầu em gái.
Anh chỉ mới dạy em gái cách dùng máy nhắn tin số một lần duy nhất mà cô đã nghĩ ra điện thoại di động và máy nhắn tin chữ luôn rồi.
Lâm Tiếu chưa hiểu vấn đề kỹ thuật, đối với cô, những công cụ liên lạc này đều giống như ‘gương kia ngự ở trên tường', nhưng ít ra em gái còn dám nghĩ đến.
Khi Lâm Dược Phi còn nhỏ, ngày nào cũng nghe những câu như ‘lầu trên và lầu dưới, đèn điện và điện thoại’ nhưng tới bây giờ anh vẫn chưa nghĩ cầu thang sẽ biến thành thang máy, điện thoại bàn có thể trở thành điện thoại di động.
“Tiếu Tiếu, em thông minh quá.” Lâm Dược Phi xoa đầu em gái thành cái tổ chim.
Lâm Tiếu trốn khỏi bàn tay hư hỏng của anh trai, xấu hổ nói: “Anh hai, sao anh biết em sẽ đạt học sinh ba tốt vậy.”
Lâm Dược Phi ngạc nhiên.
Anh không biết em gái đạt học sinh ba tốt.
Anh hai dạy cô cách dùng đít gà, Lâm Tiếu sẽ đáp lại bằng việc cho em trai thưởng thức giấy khen học sinh ba tốt của cô.
Lâm Tiếu thấy rất công bằng, trước giờ cô chưa từng nhìn thấy đít gà, chắc là anh trai cũng chưa bao giờ nhìn thấy giấy khen học sinh ba tốt đâu.
“Lúc anh còn đi học, anh chưa bao giờ có phải không:?” Lâm Tiếu khẳng định.
Cô hào phóng vẫy tay: “Anh có thể sờ giấy khen của em.”
Dù sao thì cô cũng đã sờ đít gà của anh hai rồi.
“Nhưng mà anh này, trông nó vừa không giống cái mông, vừa không giống con gà, tại sao lại gọi nó là đít gà vậy?”
Lâm Dược Phi ngơ ngác một lúc lâu mới hiểu em gái đang nói gì, anh cười to: “Đít gà gì chứ?”
“Nhắn tin.”
“Máy nhắn tin.”
Sao em gái mình lại nghĩ ra từ đồng âm hài hước như vậy chứ? Lâm Dược Phi cười đau cả bụng.
Lâm Tiếu vẫn không hiểu, không biết anh trai đang nói cái gì mà ‘nhắn tin’ vậy?
Lâm Dược Phi nhìn em gái, từ từ há miệng trợn mắt.
Bỗng nhiên anh đã nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
“Tiếu Tiếu, em có biết đến hai mươi sáu chữ cái không?”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Hai mươi sáu chữ cái là gì?”
Lâm Dược Phi ngây người, em gái đã đi học ba năm rồi mà vẫn không biết hai mươi sáu chữ cái.
Như vậy có bình thường không?
Học lớp ba mà vẫn chưa biết hai mươi sáu chữ cái, muốn cản trở em gái thiên tài của anh à?