Thì ra bây giờ phải đến cấp 2 mới học tiếng Anh.
Lâm Dược Phi hỏi em gái: “ Em muốn học tiếng Anh trước không?”
Lâm Tiếu hỏi: “Em học trước rồi lên cấp 2 không cần học nữa à?”
Lâm Dược Phi cười: “Lên cấp 2 đương nhiên cũng phải học.”
Lâm Tiếu nghi ngờ đáp: “Bây giờ học trước, lên cấp 2 vẫn phải học, tại sao em phải học hai lần.”
Lâm Dược Phi nghĩ: “Học trước, lên cấp 2 sẽ nhẹ nhàng hơn, càng dễ học giỏi.”
Lâm Tiếu không chút do dự từ chối anh trai: “Không cần.”
Bây giờ cô học tiếng Anh trước, lên cấp 2 môn tiếng Anh toàn kiến thức cũ, chắc chắn là chán chết.
Lữ Tú Anh nghe Lâm Dược Phi nói vậy, vội vàng bảo: “Không được học trước tiếng Anh, bây giờ Tiếu Tiếu đã đủ bận rồi.”
Bình thường một tuần phải học năm ngày trên lớp, nửa ngày chủ nhật còn phải học lớp toán Olympic, chỉ có chiều thứ bảy và chiều chủ nhật không đi học thì còn phải làm bài tập.
Nghỉ hè còn phải học lớp toán Olympic, cả năm được nghỉ có mấy ngày như vậy, Lữ Tú Anh nhìn Lâm Tiếu như thế có chút không đành, thời gian chơi quá ít. Như hồi Lâm Dược Phi còn nhỏ, chơi điên cuồng cả ngày bên ngoài. So với bọn trẻ con ở khu tập thể xưởng dệt bông bây giờ, Lâm Tiếu cũng là đứa đi học bận nhất.
Cũng may là Lâm Tiếu thích học toán Olympic, không cảm thấy bị chiếm mất thời gian chơi của cô. Nhưng nếu thêm một lớp tiếng Anh thì thật sự Lâm Tiếu không còn thời gian để chơi nữa, Lữ Tú Anh nói với Lâm Dược Phi: “Không có thời gian học tiếng Anh nữa đâu, mẹ cũng không yêu cầu nó thành rồng thành phượng, khỏe mạnh, vui vẻ là được rồi.”
Học nhiều thứ như Trần Đông Thanh, Lữ Tú Anh không nỡ, mỗi lần bà nhìn thấy Trần Đông Thanh là lại cảm thấy cậu quá bận, quá mệt, sẽ chẳng thể trải nghiệm được một tuổi thơ vui vẻ.
Tuổi thơ của Lâm Tiếu cũng chỉ còn lại mấy năm này nữa thôi, qua rồi sẽ không bao giờ quay trở lại.
Lâm Dược Phi lại không thấy Lâm Tiếu bận rộn đến thế, tất cả những học sinh tiểu học mà anh gặp ở kiếp trước đều bận rộn hơn Lâm Tiếu rất nhiều. Hàng ngày khi Lâm Tiếu tan học về nhà là hầu như đã làm xong bài rồi, tranh thủ giờ ra chơi ở trường là đã có thể làm trước, về đến nhà xem sách bên ngoài, xem tivi, chơi với Tiểu Hoàng. Kiếp trước, Lâm Dược Phi chưa thấy học sinh tiểu học nào nhàn như Lâm Tiếu.
Nhưng nếu Lâm Tiếu đã không muốn học trước tiếng Anh, đương nhiên Lâm Dược Phi cũng sẽ không ép cô học trước.
Lâm Tiếu nói đúng, bây giờ học trước rồi sau này học cái gì nữa.
Dựa vào tài trí thông minh của Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi tin rằng khi em mình lên cấp 2 học qua một lần là có thể hiểu và học giỏi ngay, hơn nữa bây giờ thực sự không sắp xếp được thời gian học thêm tiếng Anh nữa rồi.
“Vậy thôi không học nữa.” Lâm Dược Phi rất thoải mái.
“Để anh dạy em hát bài bảng chữ cái.” Lâm Dược Phi có thể chấp nhận việc đến cấp 2 em gái mới học tiếng Anh, nhưng vẫn khó mà chấp nhận cô em gái dưới lớp 3 mà đến 26 chữ cái trong bảng chữ cái tiếng Anh cũng không biết.
Anh dạy Lâm Tiếu hát bài bảng chữ cái, không phải để Lâm Tiếu học trước mà chỉ để khiến bản thân cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Lâm Dược Phi lấy bút của Lâm Tiếu, viết tất cả 26 chữ cái tiếng Anh lên trên giấy nháp, đầu tiên viết chữ hoa và sau đó viết chữ thường.
Sau đó dạy Lâm Tiếu hát bài hát bảng chữ cái.
“A b c d e f g” Lâm Dược Phi chỉ vào chữ cái mình viết, dạy Lâm Tiếu hát bảng chữ cái.
“Ngôi sao nhỏ lấp lánh.” Lâm Tiếu hát theo giai điệu của anh trai và hát lời bài hát tiếng Trung của Ngôi sao nhỏ, cau mày chất vấn anh trai.
“Anh, anh có hát sai nhạc không?”
Tại sao giai điệu của bài hát bảng chữ cái giống hệt như Ngôi sao nhỏ lấp lánh?
Lâm Dược Phi sững sờ, anh hát hai câu của bài hát bảng chữ cái, rồi lại hát hai câu khác của bài hát Ngôi sao nhỏ và ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng giai điệu của bài hát bảng chữ cái và Ngôi sao nhỏ thực sự giống hệt nhau.
Sao giờ anh mới phát hiện ra là hai bài hát này hầu như ai cũng biết hát, tất nhiên Lâm Dược Phi cũng biết hai từ lâu rồi.
Nhưng anh chưa bao giờ phát hiện ra rằng giai điệu của hai bài hát này giống nhau, cho đến tận hôm nay khi Lâm Tiếu chỉ ra.
Lâm Tiếu thấy vẻ sững sờ của anh trai liền thầm hiểu ra ngay, chắc chắn anh trai không biết hát bài bảng chữ cái, lấy giai điệu của bài Ngôi sao nhỏ để hát, không ngờ bị mình vạch trần.
Haiz, đáng lẽ ra mình không nên vạch trần.
Cũng phải để cho ông anh trai ngốc nghếch một chút thể diện.
“Mẹ, con mặc bộ quần áo mới đến lớp toán Olympic không?” Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh: “Không được, quần áo mới phải để đến Tết mới được mặc.”
Lâm Tiếu mở tủ quần áo, nhìn bộ quần áo mới treo trong tủ, mặt đầy tiếc nuối: “Con mặc lén mấy hôm trước, không ai biết đâu.”
Bây giờ cô mặc quần áo mới đến lớp toán Olympic trước thì chỉ các bạn trong lớp toán Olympic mới có thể nhìn thấy, những người hàng xóm thân thiết mà cô sẽ gặp vào dịp Tết lại không học lớp toán Olympic, hoàn toàn không thể biết việc cô mặc quần áo Tết.