Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 357 - Chương 357.

Chương 357. - Chương 357. -

Hạt cơm bóng loáng tỏa ra mùi thơm quyến rũ, Lâm Tiếu vừa mở hộp cơm ra đã khiến mấy bạn xung quanh ngưỡng mộ.

“Lâm Tiếu, sao cơm trắng của cậu thơm thế?”

“Của tớ cũng là cơm trắng mà sao lại không thơm như cơm của cậu nhỉ?”

“Lâm Tiếu, cơm trắng của cậu là cơm mới hấp.”

Các bạn nhỏ như thể mới phát hiện ra được một châu lục mới, mặt đầy kinh ngạc: “Sao tớ lại không nghĩ ra là có thể cho trực tiếp gạo vào bên trong nhỉ?”

Lâm Tiếu liền truyền đạt kinh nghiệm của bản thân cho các bạn cùng lớp: “Thêm nước sâu bằng đốt ngón tay út.”

Một bạn khác bên cạnh nói ngay: “Tớ biết, mẹ tớ ngày nào cũng mang hai hộp cơm đến đơn vị hấp, hấp xong buổi trưa mang về nhà, cả nhà tớ cùng ăn.”

“Cơm hấp bằng nồi hơi ở đơn vị ngon hơn cơm nấu bằng nồi cơm ở nhà.”

Loại tủ hấp này rất nhiều hơi nước, thấm hơn nồi cơm ở nhà nhiều. Hầu như đơn vị nào cũng có, có một cái tủ to như tủ quần áo, bên trong có nhiều tầng trên dưới, có thể đặt rất nhiều hộp cơm lên trên.

Bên cạnh tủ hấp có dán thời gian sử dụng tủ hấp của phòng giảng dạy là 10h45 đến 11h30, người nào muốn dùng tủ hấp phải đặt hộp cơm vào trong trước 10h45. Đến giờ, cửa tủ hấp đóng, bên ngoài sẽ cài một chiếc then cài dài, nếu không hơi hấp sẽ khiến cửa bị mở tung ra.

Hầu hết tủ hấp cơm ở các đơn vị chỉ cần cài một cái then cài là đủ rồi, vì vào kỳ nghỉ đông tủ hấp trong phòng giảng dạy chủ yếu là để học sinh lớp toán Olympic dùng, giáo viên lo lắng rằng có học sinh nào đó mở cửa lấy đồ khi tủ hấp đang hoạt động nên lại cài thêm một chiếc then cài nữa bên ngoài. Sau khi học sinh đều đã đặt hộp cơm vào trong, cạch một tiếng, then cài đã được cài xong, đợi nửa tiếng sau khi nồi hấp hoạt động xong, đưa tay vào trong sẽ không bị bỏng, rồi mới dùng chìa khóa mở khóa ra.

Buổi sáng sau khi các học sinh tan học, lần lượt lấy hộp cơm của mình từ trong tủ hấp ra.

Cũng không phải là đơn vị nào cũng tủ hấp như vậy, nhiều đơn vị có nhà ăn thì không. Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu sử dụng một chiếc tủ hấp như này và đây cũng là lần đầu tiên đối với hầu hết các học sinh trong lớp toán Olympic. Lâm Tiếu là người duy nhất trong lớp tự nấu cơm, trong khi các học sinh khác đều chỉ đặt thức ăn đã được nấu chín cho vào tủ hấp để hâm nóng lại.

Thức ăn chính của các bạn chủ yếu là màn thầu, bánh bột mì, bánh bao, cũng có học sinh mang cơm đến, nhưng là cơm đã được nấu chín trước rồi.

Cơm được hâm nóng đương nhiên không thể thơm bằng cơm mà Lâm Tiếu vừa nấu.

Bạn học Tôn Khang Khang ở lớp toán Olympic của Lâm Tiếu mang theo một hộp sủi cảo, là thức ăn thừa của tối hôm qua. Sủi cảo thừa sau khi được hâm nóng lại, tất cả đều mềm nhũn và dính vào nhau, Tôn Khang Khang gắp cái nào vỡ cái đấy, nước dùng béo ngậy chảy lên những chiếc sủi cảo khác khiến người ta nhìn đã không muốn ăn rồi.

Tôn Khang Khang than phiền: “Vỏ sủi cảo không rắn chút nào nữa rồi.”

Tôn Khang Khang vừa tự ăn đồ ăn trong hộp cơm của mình, vừa nhìn hộp cơm của Lâm Tiếu.

Cơm của Lâm Tiếu trông như vừa mới nấu xong, không đúng, cơm của Lâm Tiếu vốn là vừa mới nấu mà, trông thật là ngon.

Lâm Tiếu thấy Tôn Khang Khang nhìn mình mãi, ngại ngùng hỏi: “Cậu có muốn ăn một miếng không?”

Tôn Khang Khang lập tức gật đầu: “Có có.”

Lâm Tiếu bỏ một ít cơm và một ít rau vào hộp cơm của Tôn Khang Khang, Tôn Khang Khang nếm thử một miếng: “Ngon, ngon quá.”

“Này, ớt xanh trong món thịt băm xào ớt xanh hơi mềm, lần sau có thể bảo mẹ cậu xào cứng hơn một chút.” Tôn Khang Khang nhận xét.

Lâm Tiếu liền phản bác lại thay cho mẹ mình: “Món thịt băm xào ớt xanh mẹ tớ nấu rất là ngon, là vì cái tủ hấp hấp mềm ra đấy.”

Tôn Khang Khang gật đầu: “Dù sao cũng ngon hơn mẹ tớ nấu.”

Tôn Khang Khang hỏi Lâm Tiếu: “Cậu có muốn nếm thử sủi cảo mẹ tớ gói không?”

Lâm Tiếu nhìn vào hộp cơm nát bét của Tôn Khang Khang và lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần đâu.”

Bình Luận (0)
Comment