Tôn Khang Khang: “Không ăn cũng được, thật sự rất khó ăn.”
“Cậu nghĩ là vì sủi cảo mẹ cậu gói là đồ thừa nên mới không ngon phải không?”
“Không phải đâu, tối qua lúc mới lấy ở nồi ra đã không ngon rồi.”
Lâm Tiếu: “Vậy cậu có thể nói với mẹ, cậu không thích ăn sủi cảo.”
Tôn Khang Khang lắc đầu: “Chẳng khác gì nhau, mẹ tớ nấu cái gì cũng không ngon.”
Lâm Tiếu nhìn Tôn Khang Khang đồng tình: “Chả trách cậu gầy như thế.”
Tôn Khang Khang vừa gầy vừa đen, trông như một con khỉ.
Lâm Tiếu về đến nhà, kể cho mẹ nghe bạn bè đã ngưỡng mộ cơm trưa của cô như thế nào: “Cơm mẹ nấu là ngon nhất trong lớp con.”
Lữ Tú Anh cười không ngậm được miệng: “Thật á, con nói quá lên ấy chứ, mẹ chỉ làm mỗi món thịt băm xào ớt xanh thôi mà.”
Lữ Tú Anh không ngờ là món ăn hàng ngày của gia đình lại có thể trở thành món ăn ngon nhất lớp.
Lâm Tiếu tự hào nói: “Đương nhiên là thật ạ, các bạn đều ngưỡng mộ cơm của con.”
“Chỉ có điều ớt xanh trong món thịt băm xào ớt xanh hơi mềm một chút, mẹ, ngày mai mẹ có thể cho con cầm rau sống đi không, dù sao tủ hấp cũng sẽ hấp chín mà.”
Lâm Tiếu làm một phép so sánh, vì gạo sống có thể hấp thành cơm, rau sống cũng có thể hấp thành rau chín.
Vậy thì cơm và thức ăn của cô đều là mới ra lò rồi.
Lữ Tú Anh hỏi: “Hôm nay cơm của con thế nào, chắc chưa chín kỹ hả?”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Không ạ, không mềm không cứng, vừa miệng lắm ạ.”
Lữ Tú Anh lại cẩn thận hỏi lại: “Tủ hấp của các con hấp bao nhiêu lâu?”
Thời gian dán bên cạnh tủ hấp lập tức hiện lên trong đầu Lâm Tiếu, cô nói: “Từ 10h45 đến 11h30, hấp 45 phút.”
Lữ Tú Anh gật đầu: “45 phút là đủ, ngày mai chúng ta thử hấp rau.”
Ngày hôm sau, Lữ Tú Anh đưa cho Lâm Tiếu một hộp sườn heo hấp cầm đi, sườn đã được cắt thành từng miếng nhỏ và ướp nước sốt qua đêm trước đó, thêm hành tây thái nhỏ và khoai tây cắt miếng làm rau.
Các bạn ngưỡng mộ hộp cơm của Lâm Tiếu ngày hôm qua, hôm nay nhiều bạn đã mang gạo theo để nấu cơm. Sau giờ học buổi sáng, các bạn đi lấy lại hộp cơm của mình, mở hộp cơm ra, một nửa đều là cơm.
Lâm Tiếu mở hộp đầu tiên ra, cũng là cơm trắng.
Mở hộp thứ hai ra, mùi thơm khiến các bạn xung quanh lần lượt dài cổ.
Tôn Khang Khang ngồi cùng bàn hít một hơi thật sâu: “Cậu làm cái gì thế, sao mà thơm thế?”
Lâm Tiếu gắp một miếng sườn nho nhỏ lên, nhẹ nhàng cắn một miếng, xương liền rơi ra, thịt trong xương mềm thơm, ướp qua đêm cực kỳ ngon. Vì được ướp với hành nên vị ngọt của hành thấm vào miếng sườn, ăn vào vừa tươi vừa ngọt.
Lâm Tiếu ăn liền hai miếng mới để ý đến câu hỏi của Tôn Khang Khang, trả lời: “Sườn hấp, mẹ tớ nói là làm rất đơn giản, cậu về nhà có thể bảo mẹ cậu làm cho cậu ăn.”
Tôn Khang Khang nhìn hộp cơm của Lâm Tiếu, kinh ngạc hỏi: “A, rau của cậu cũng là hấp chính ở trường đúng không?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Đúng.”
Lâm Tiếu trở nên nổi tiếng trong lớp toán Olympic, hàng ngày khi Lữ Tú Anh đến đón Lâm Tiếu buổi chiều sau khi tan học, những phụ huynh khác đón con ở cửa phòng giảng dạy đều sẽ chào hỏi bà.
“Mẹ Lâm Tiếu đấy à?”
“Mẹ Lâm Tiếu, hôm nay cô đưa món gì cho Lâm Tiếu cầm đi thế?”
“Mẹ Lâm Tiếu, cô có thể dạy tôi không? Sườn hấp nấu như thế nào?”
Lữ Tú Anh không ngờ món ăn gia đình hàng ngày hết sức đơn giản mà mình đưa Lâm Tiếu cầm đi lại khiến bà nổi tiếng trong giới phụ huynh đến thế, hàng ngày khi đến đón con đều hết sức kiên nhẫn trả lời các câu hỏi của phụ huynh các bạn học khác. Thường xuyên qua lại, tự nhiên lại quen đến hơn nửa phụ huynh của lớp.
“Mẹ Lâm Tiếu, em thật sự ngưỡng mộ chị lắm ấy, cái gì Lâm Tiếu cũng thích ăn.” Mẹ Tôn Khang Khang than vãn: “Tôn Khang Khang nhà em kén ăn lắm, đặc biệt là không thích ăn thịt, thà ăn nước rau trộn với cơm còn hơn là ăn một miếng thịt.”
Lữ Tú Anh chưa nuôi đứa con như thế bao giờ, từ Lâm Dược Phi cho tới Lâm Tiếu, hai đứa con đều chỉ thích ăn thịt. Lữ Tú Anh chỉ để ý đến việc chúng ăn rau, chưa bao giờ phải lo âu về việc các con ăn thịt.
Nghe mẹ Tôn Khang Khang nói như vậy, Lữ Tú Anh lo lắng thay cho bà ấy: “Ui trời, trẻ con đang tuổi lớn mà không ăn thịt thì không đủ dinh dưỡng được.”
“Nếu cháu nó thực sự không thích ăn thịt, vậy thì cho nó ăn trứng gà, uống sữa bò.”