Mẹ Tôn Khang Khang lại thở dài: “Cũng chỉ đành như vậy thôi ạ.”
“Khang Khang nhà em lớn hơn Tiếu Tiếu một tuổi mà bây giờ Tiếu Tiếu đã cao hơn nó nhiều rồi.”
Buổi chiều tan học, Lâm Tiếu và Tôn Khang Khang người trước người sau đi ra khỏi lớp, sau khi Lữ Tú Anh và mẹ Tôn Khang Khang đều đã đón được con thì chào tạm biệt nhau.
Trên đường về nhà, Lữ Tú Anh lo lắng hỏi: “Có phải Tôn Khang Khang - bạn cùng bàn của con không thích ăn thịt không? Mẹ bạn ấy lo lắng lắm.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên đáp: “Sao lại không ăn thịt chứ, ngày nào mà bạn ấy chẳng xin con chia cho bạn ấy hai miếng thịt trong hộp cơm của con.”
Lữ Tú Anh cũng ngạc nhiên không kém: “Hả, thế bạn ấy có ăn hết không?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Ăn hết chứ ạ.”
Sau khi Tôn Khang Khang ăn hết thịt còn liếm đũa nữa.
“Hôm nay món chả trứng hấp thịt của con, con chia cho Tôn Khang Khang một miếng chả thịt to bằng xu một đồng.” Lâm Tiếu kể.
Lữ Tú Anh cảm thấy khó hiểu hỏi: “Vậy thì tại sao mẹ của Tôn Khang Khang lại bảo là bạn ấy không thích ăn thịt, ngày nào cũng phải nghĩ đủ cách để bảo bạn ấy ăn thịt, phải cho thịt vào sủi cảo, bánh bao chính là vì muốn để bạn ấy có thể ăn nhiều thịt hơn một chút.”
Lâm Tiếu nhớ ra: “Tôn Khang Khang từng kể với con, mẹ bạn ấy gói sủi cảo rất khó ăn, cho nên bạn ấy không thích ăn sủi cảo.”
Lữ Tú Anh: “À, thì ra là mẹ bạn ấy gói sủi cảo không ngon, nhưng mà không thể nào mà các món thịt khác cũng không ngon chứ, mẹ bạn ấy bảo là có làm món gì đi nữa bạn ấy cũng không thích ăn.”
Lâm Tiếu lại nghĩ lại những lời Tôn Khang Khang từng kể với mình: “À, bạn ấy bảo là mẹ bạn ấy nấu cái gì cũng rất dở.”
Lữ Tú Anh: “...”
Vậy là bà đã tìm ra nguyên nhân Tôn Khang Khang “kén ăn” rồi.
Lữ Tú Anh thấy Tôn Khang Khang thật đáng thương, bèn nói với Lâm Tiếu: “Ngày mai mẹ sẽ đưa thêm cho con một hộp cơm nữa, nấu thêm một món, con chia cho Tôn Khang Khang ăn cùng nhé.”
Lâm Tiếu liền reo lên hoan hô, vui vẻ nhận lời. Cô hỏi trước cho rõ ràng: “Mẹ, con phải chia cho Tôn Khang Khang bao nhiêu ạ?”
Lữ Tú Anh đáp: “Chia cho bạn ấy một nửa đi, con cũng không ăn hết được hai hộp cơm.”
Ngày hôm sau, Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu cầm đi một hộp thịt kho tàu, một hộp đậu phụ sốt thịt băm.
Lâm Tiếu nghe lời mẹ, trước khi ăn chia cho Tôn Khang Khang một nửa trước.
Tôn Khang Khang nghe thấy Lâm Tiếu nói vậy, không dám tin vào tai mình: “Cậu chia cho tớ, cậu chia cho tớ một nửa á? Tại sao?”
Lâm Tiếu: “Mẹ tớ nói ngày nào cậu cũng không được ăn đồ ăn ngon, rất đáng thương.”
Tôn Khang Khang gật đầu lia lịa: “Lúc đầu tớ không thấy tớ đáng thương, nhưng từ khi thấy cậu ngày nào cũng ăn cái gì đó, tớ cảm thấy mình thật đáng thương.”
Miếng thịt ba chỉ thái miếng vuông, sau khi chiên qua dầu thì thái thành miếng, cho thêm xì dầu, hành lá và nước gừng, hoa tiêu ninh cùng nhau, ninh đến khi thịt chín mềm, cực kỳ đưa cơm.
Tôn Khang Khang vục đầu vào ăn không ngẩng lên được: “Lâm Tiếu, tớ có thể đến nhà cậu làm con trai của mẹ cậu được không?”
Lâm Tiếu lập tức cảnh giác: “Không được, mẹ tớ đã có con trai rồi.”
Anh trai đần như thế, Tôn Khang Khang thông minh hơn anh trai nhiều, nếu cậu ta đến làm con trai của mẹ thì anh trai ở nhà phải làm thế nào.
Đến tối về nhà, Lâm Tiếu nhìn thấy trong phòng khách có thêm một chiếc giường khung thép, chăn ga gối đệm của anh trai được đặt trên chiếc giường khung thép trong phòng khách.
Cô trợn tròn mắt, vội vàng chạy vào phòng ngủ của anh trai, thấy chiếc giường trong phòng ngủ của anh trai trống rỗng.
“Mẹ ơi mẹ ơi.” Lâm Tiêu vội vàng hỏi mẹ: “Anh không ngủ ở phòng nhỏ nữa ạ?”
Chẳng lẽ mẹ thật sự muốn đón Tôn Khang Khang về làm con trai.
Lữ Tú Anh không hiểu tại sao Lâm Tiếu có vẻ lo lắng như thế, nói: “Phòng nhỏ để cho bà ngoại con ngủ, anh con ngủ ngoài phòng khách mấy hôm.”
“Phù.” Lâm Tiếu thở phào, thì ra là như vậy.
Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi: “Tại sao bà ngoại phải ngủ trong phòng nhỏ, ba người chúng ta cùng ngủ trong phòng lớn không được sao?”
Lữ Tú Anh liếc nhìn Lâm Tiếu: “Đêm qua con đá vào đùi của bà ngoại con, sáng sớm nay bà ngoại con thấy chỗ đó chuyển thành màu xanh rồi.”
Lâm Tiếu há hốc mồm ngạc nhiên.