“Bà ngoại bà ngoại ơi, bà cho cháu xem với.” Lâm Tiếu đi theo bà ngoại, muốn xem vết máu đọng trên đùi bà.
“Ôi trời.” Lý Vân Châu bị Lâm Tiếu quấn lấy đến mức bà ấy không thể làm gì khác, đành phải cho Lâm Tiếu nhìn.
Lâm Tiếu nhìn thấy vết máu đông lớn, duỗi tay ra chạm vào một cái, bà ngoại không có phản ứng gì, ngược lại Lâm Tiếu hít một hơi: “Chắc bà đau lắm nhỉ?"
Lý Vân Châu vội vàng nói: “Không đau, hai ngày nữa sẽ khỏi."
Lý Vân Châu trách Lữ Tú Anh: “Con nói chuyện này với con bé làm gì."
“Lâu rồi không dùng dầu Hồng Hoa trong nhà, để con xem có còn hạn sử dụng hay không." Lữ Tú Anh nhìn kỹ: "Vẫn còn hạn sử dụng.”
“Để con thoa dầu Hồng Hoa cho bà ngoại” Lâm Tiếu chen vào giữa mẹ và bà ngoại.
Lữ Tú Anh đưa lọ dầu Hồng Hoa cho Lâm Tiếu, dạy cô cách dùng: "Đổ một ít vào tay rồi xoa bóp nhẹ nhàng."
Bàn tay của Lâm Tiếu cẩn thận đặt lên vết máu đọng của bà ngoại, giống như lông chim nhẹ nhàng lướt qua.
Lý Vân Châu nói: “Mạnh hơn một chút đi, để cho dầu Hồng Hoa thấm vào trong, không đau, không đau đâu mà.”
“Hôm qua con ngủ không ngoan đâu nhé, con mơ thấy gì à?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu nói: “Hôm qua con có mơ gì đâu.”
Lữ Tú Anh: “Mẹ chắc chắn hôm qua con ngủ mơ, lúc mơ còn cười khanh khách nữa đấy."
Lâm Tiếu cố gắng nhớ lại, nhưng cô lại chẳng nhớ ra được gì: “Hôm qua con không ngủ mơ thật mà."
Chuyến công tác vào năm ngoái của Lâm Dược Phi đã kết thúc. Năm nay được làm ông chủ, tuy chỉ là ông chủ nhỏ nhưng bận hơn so với năm trước, bận đến tận cuối năm, trả lương cho nhân viên cuối cùng, kết toán xong một khoản, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi ở nhà một chút.
Việc đầu tiên Lâm Dược Phi làm khi được nghỉ đấy là ngủ, ngủ một giấc ngon lành ở nhà. Năm ngoái bận quá, Lâm Dược Phi chẳng ngủ đủ giấc được ngày nào, bây giờ rảnh rỗi, buổi tối đi ngủ sớm, buổi sáng thì dậy muộn, buổi trưa còn muốn ngủ một giấc dài.
Khi Lâm Tiếu đi ngang qua phòng khách để đánh răng và rửa mặt, thấy anh trai đang ngủ ngáy trên giường trong ngoài phòng khách.
Lúc Lâm Tiếu ngồi ăn sáng trên bàn ăn, anh trai nằm bên cạnh ngáy ngủ.
Hồi đầu, Lâm Tiếu cẩn thận từng tí một để không phát ra âm thanh, sau đó cô sơ ý để cái muôi đập vào một bên của cái bát, phát ra âm thanh rất lớn, cô ngạc nhiên vì phát hiện ra anh trai mình không bị đánh thức.
Lâm Tiếu nhanh chóng nhận ra, dù cho cô có làm ồn đến mức nào thì anh trai của cô vẫn không bị đánh thức.
Thậm chí lúc cô và mẹ đi ra ngoài, đóng cửa chống trộm cái rầm một tiếng, anh trai cô vẫn không tỉnh.
Từ khi chuyển sang giường khung sắt anh cô ngủ rất ngon.
Giường khung sắt mới mua ngủ ngon lắm à?
Nhân lúc anh cô không ở nhà, cô nằm lên giường khung sắt lăn qua lăn lại, cứng quá, không thoải mái tí nào.
Trước kia Lữ Tú Anh chưa từng làm món hấp, từ khi Lâm Tiếu bắt đầu đi học lớp toán Olympic thì bà mới mày mò nấu nướng, càng làm càng thuận tay.
Ngoài việc hấp món mặn ra, Lữ Tú Anh còn nghĩ ra hấp các loại món ngọt, hấp bí đỏ, hấp khoai lang, bên trên phủ mật ong, rải thêm vài quả câu kỷ, Lâm Tiếu thích ăn vô cùng.
Mỗi ngày Lữ Tú Anh đều thay đổi nhiều món ăn cho Lâm Tiếu mang đi, những đứa trẻ khác sau khi về nhà đều nằng nặc đòi cha mẹ chúng nấu cho ăn, cũng muốn mang cơm ngon đi học, phụ huynh biết nấu ăn thì không thể lười biếng, phụ huynh không biết nấu thì phải đi thăm dò xem cách làm món hấp.
Thầy Triệu đang đứng ở cửa phòng giảng dạy thấy Lữ Tú Anh đến đón Lâm Tiếu, cười nói: “Bây giờ mỗi ngày vào buổi trưa khi học sinh mở hộp cơm ra, trong lớp đều có cùng một mùi thơm.”
Lớp toán Olympic do thầy Triệu dạy chưa bao giờ có đồ ăn ngon như vậy.
Tiết học cuối cùng của lớp toán Olympic của thầy Triệu, Lữ Tú Anh hấp khoai cho Lâm Tiếu, từng củ mài được gọt sẵn vỏ để trong hộp cơm, hấp xong có màu trắng nõn nhìn thích mắt cực kỳ.
Bạn cùng bàn Tôn Khang Khang ngó sang nhìn, hỏi cô: “Không có đường trắng à, ăn củ mài chấm đường mới ngon.”
Lâm Tiếu lấy ra một cái bình nhỏ trong cặp rồi vặn ra.