Tôn Khang Khang rướn cổ lên nhìn: “Đây là gì thế, mứt dâu hả."
Món củ mài hấp của Lâm Tiếu kết hợp với mứt dâu đã thu hút ánh nhìn của các bạn trong chốc lát.
“Lâm Tiếu cho tớ ăn thử một miếng được không?”
“Chia cho tớ nửa củ được không?”
“Tớ không ăn nửa củ, tớ chỉ cần ăn một miếng nhỏ là được, độ dài vừa đủ để nhúng vào mứt dâu."
Củ mài nhúng mứt dâu, vị giác và mùi vị đều tuyệt vời, Lâm Tiếu ăn hai củ trước, sau đó hào phóng chia cho các bạn khác.
Hai, ba bạn chia nhau một củ mài, củ mài trong hộp cơm của Lâm Tiếu nhanh chóng hết sạch.
Khi còn sót lại một củ cuối cùng, Lâm Tiếu thấy Chu Tuệ Mẫn đứng đằng sau mọi người, ánh mắt nhìn về phía bên này nhưng không dám đi lên.
Tôn Khang Khang nhìn chằm chằm vào củ mài cuối cùng trong hộp cơm: “Lâm Tiếu, củ này không ai ăn, cho tớ nhé."
Lâm Tiếu liền nói: “Không được, cậu đã ăn hết cả một củ rồi”, Tôn Khang Khang là người ăn nhiều nhất trong số tất cả các bạn.
Lâm Tiếu bưng hộp cơm và lọ mứt dâu nhỏ đi đến bên cạnh Chu Tuệ Mẫn: “Cho cậu ăn này."
Nét mặt Chu Tuệ Mẫn lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao cậu lại cho tớ?"
Lâm Tiếu: “Vì chúng ta là bạn."
Vẻ mặt của Chu Tuệ Mẫn từ kinh ngạc đến sốc: “Chúng ta là bạn."
Lâm Tiếu: “Cậu dạy tớ chơi cờ caro, mỗi lần chơi cờ caro đều rủ tớ chơi cùng, có đề khó đều cho tớ làm trước."
Bạn tốt là đi vệ sinh cùng nhau, đi tiệm tạp hóa cùng nhau.
Tuy Chu Tuệ Mẫn chưa từng rủ cô đi vệ sinh, phòng giảng dạy cũng không có tiệm tạp hóa, nhưng Chu Tuệ Mẫn rủ cô chơi cờ, rủ cô làm bài, cũng như nhau cả.
Bạn bè là kiểu muốn làm này làm kia cùng nhau.
Nhưng Chu Tuệ Mẫn lần nào cũng rủ mình chứ không phải người khác, rõ ràng là đã coi mình là người bạn thân nhất trong lớp toán Olympic.
Lâm Tiếu đưa hộp cơm ra trước Chu Tuệ Mẫn: “Cho cậu hết củ mài này, mứt dâu trong lọ cũng là của cậu luôn."
Vẻ mặt phức tạp của Chu Tuệ Mẫn nhìn Lâm Tiếu, mỗi lần cô bé gọi Lâm Tiếu không phải vì Lâm Tiếu là người bạn thân nhất của cô bé trong lớp Olympic Toán học.
Cô bé chưa bao giờ nghĩ đến việc kết bạn ở lớp Olympic Toán học.
Cô bé đến lớp Olympic Toán học là để học, sau hai năm nữa, bọn họ sẽ tách nhau ra.
Mỗi lần cô bé gọi Lâm Tiếu đều là vì muốn tranh cao thấp với cô. Chu Tuệ Mẫn nghĩ rằng cách làm của mình không được rõ ràng, dễ hiểu, nhưng chắc chắn Lâm Tiếu hiểu.
Sao Lâm Tiếu có thể nghĩ rằng mình lại chủ động kết bạn cơ chứ, thật là nực cười.
Chu Tuệ Mẫn muốn nói với Lâm Tiếu, nhưng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của củ mài và mùi ngọt của mứt dâu, cô bé định mở miệng nói nhưng không nói lên lời.
“Tớ tớ tớ sẽ ăn thử một miếng."
Chu Tuệ Mẫn cầm lấy củ mài và mứt dâu từ tay Lâm Tiếu, cô bé dè dặt nhúng củ mài vào trong mứt dâu, nhúng ngập mứt dâu rồi cho vào trong miệng.
Độ đặc của củ từ và vị ngọt của mứt dâu hòa quyện với nhau, ngon hơn cả tưởng tượng của Chu Tuệ Mẫn.
“Ờm, ngon lắm.” Chu Tuệ Mẫn nghe được giọng nói nhạt nhẽo của mình.
Nhưng Lâm Tiếu không nhận ra cô bé đang luống cuống, cô vẫn cười híp mắt chờ đợi, chờ Chu Tuệ Mẫn ăn hết củ mài, còn nói thêm: “Cậu nhúng thêm mứt dâu đi, mứt dâu ở đáy lọ của cậu hết."
Cứ như vậy, Chu Tuệ Mẫn đã ăn hết củ mài và mứt dâu, Lâm Tiếu cầm hộp cơm không và lọ rỗng mang về.
“Lần sau tớ cũng sẽ mang đồ ăn ngon cho cậu."
Chu Tuệ Mẫn kinh ngạc khi nghe lời mình nói.
Lạ thật, đây là lời cô bé nói sao, sao cô bé có thể nói như vậy được nhỉ?
Lâm Tiếu vui vẻ gật đầu: “Năm sau gặp lại."
“Năm sau gặp.” Chu Tuệ Mẫn nói.
Ngày 29 tháng 12, bà ngoại của Lâm Tiếu đi xe về quê.
Lâm Tiếu ôm tay bà ngoại không rời: “Bà ngoại, bà đừng về mà, cháu muốn đón Tết cùng bà."
Lữ Tú Anh cũng nói: “Mẹ, mẹ ở đây đón Tết với chúng con đi ạ, so với thời tiết ấm áp ở quê nhà, mẹ ở đây đến mùa xuân rồi về cũng được."
Thái độ của Lý Vân Châu kiên định: “Không được, có con trai rồi lại ăn Tết ở nhà con gái, người trong thôn lại xì xào bàn tán."
Nếu Lý Vân Châu ở lại nhà con gái ăn Tết thì trong mắt người nông thôn chẳng khác nào Lý Vân Châu có mâu thuẫn với con dâu.
“Anh con và chị dâu của con sẽ bị người trong thôn nói chết mất." Khi ấy, người ta sẽ nói rằng họ bất hiếu.
“Sẽ nói với mẹ những lời không hay." Ngoài mặt thì tỏ vẻ đồng tình với Lý Vân Châu, nhưng sau lưng lại nói bà ấy không ra gì, không biết quản thúc con dâu. Hoặc là nói trước kia bà ấy từng hành hạ con dâu nên giờ con dâu mới đối xử tệ bạc với bà ấy.
Vốn dĩ không có nhiều mâu thuẫn, nhưng người trong thôn lại bàn tán khiến nó trở thành mâu thuẫn lớn.