“Mẹ, con búp bê này là của con sao?" Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh liếc nhìn, đó là một bộ đồ búp bê Barbie rất sang trọng, một con búp bê phù hợp với vài bộ quần áo và vài đôi giày.
Món quà năm mới của gia đình Trương Sùng được tặng vừa thiết thực vừa tâm huyết.
Lữ Tú Anh hỏi lại Lâm Dược Phi: “Cứ thế mà nhận à?"
Có lẽ giá trị của món quà tặng năm mới này đắt hơn dự đoán của Lữ Tú Anh nhiều, đồ mang đến tặng toàn là thuốc lá ngon, rượu ngon, có thể mang đi biếu hoặc đổi thành tiền.
Lâm Dược Phi nói: “Nhận đi ạ, đây là tấm lòng của họ mà."
Nhưng Lâm Dược Phi chỉ nhận một lần này.
Trước Tết Nguyên Đán năm nay, Lâm Dược Phi cũng đã tặng Trương Sùng một phong bao lì xì lớn.
Lâm Tiếu nghe được kết luận của mẹ và anh trai là sẽ nhận lấy, cô lén thở phào nhẹ nhõm, con búp bê Barbie kia là của cô rồi.
“Mẹ ơi, bây giờ con có thể tháo ra không?” Lâm Tiếu hỏi.
“Được." Lữ Tú Anh còn chưa dứt lời, tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa.
Lữ Tú Anh nói: “Đừng mở ra vội, vào phòng rồi hẵng mở."
Lữ Tú Anh hành động nhanh nhẹn, xách hết túi vào trong phòng nhỏ của Lâm Dược Phi, bảo Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi giúp bà một tay.
Lữ Tú Anh đóng cửa phòng lại, vừa nói “Đây đây đây, đến ngay đây” vừa đi đến trước cửa chống trộm.
“Văn Quyên, sao bà lại ở đây, bà mau vào nhà đi."
Đỗ Văn Quyên đặt cái túi đeo ở tay lên bàn trà: "Ngày mai phải đến nhà bà nội của Tiểu Long nên hôm nay đến đây chúc tết sớm."
Lữ Tú Anh: “Bà đến thì cứ đến thôi, xách theo đồ đạc làm gì."
“Dì Đỗ." Lâm Tiếu vui vẻ ngồi xuống bên cạnh dì Đỗ.
Dì Đỗ sờ lên đầu Lâm Tiếu: “Lại cao lên rồi."
Lâm Tiếu gật đầu: “Quần cũ của cháu ngắn thêm một đoạn rồi ạ."
Dì Đỗ hỏi: “Cháu lớn nhanh như vậy, có bị chuột rút không?"
Lâm Tiếu trợn mắt, sao dì Đỗ lại biết được thế.
“Đôi lúc sẽ bị chuột rút lúc ngủ ạ." Lâm Tiếu nói
Dì Đỗ: “Bị thiếu canxi đấy, phải bổ sung thêm canxi nhé."
Lữ Tú Anh vội vàng hỏi: “Bổ sung bằng cách uống canh xương sao ạ?"
Dì Đỗ lắc đầu: “Canh xương không có tác dụng, phải uống sữa tươi, nếu không được thì uống thêm viên canxi."
Lữ Tú Anh vừa rót cho dì Đỗ một tách trà ngon, muốn hỏi thêm dì Đỗ cách bổ sung canxi thì tiếng gõ cửa lại vang lên.
Lâm Tiếu sợ hãi nhìn về phía cửa, sao hôm nay nhiều người đến nhà mình thế.
Lữ Tú Anh ra mở cửa, là giọng nói cao của dì Tề: “Lữ Tú Anh, bà đến chúc mừng năm mới này."
“Nguyệt Nguyệt, con gọi dì Lữ đi." Dì Tề dắt theo con gái là Phùng Bảo Nguyệt đi cùng.
Phùng Bảo Nguyệt: “Cháu chào dì Lữ."
Phùng Bảo Nguyệt đi thẳng vào nhà, dì Tề nhanh chóng ngăn con gái lại: “Đổi dép đi, dì Lữ của con ưa sạch sẽ, không được đi giày ở ngoài vào trong nhà."
“Dì Đỗ, sao dì cũng ở đây thế." Phùng Bảo Nguyệt ngạc nhiên.
Hồi nãy dì Tề bị Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi cản tầm nhìn, lúc này mới nhìn thấy dì Đỗ đang ngồi trên ghế sô pha.
Vẻ mặt của dì Tề trong giây lát không được thoải mái cho lắm.
Dì ấy nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, vừa đi vừa cười nói: “Chúng ta đúng là tâm ý tương thông, gặp nhau ở nhà Lữ Tú Anh."
Trước giờ cơm trưa, dì Đỗ và dì Tề về cùng một lúc. Mẹ và dì Đỗ, dì Tề cãi nhau vì “ở lại ăn cơm trưa” và “mang đến cái gì thì mang đi cái đó."
Cuối cùng mẹ lại thua, Lâm Tiếu đoán được mẹ sẽ thua từ lâu, cả dì Đỗ và dì Tề đều không ở lại ăn cơm, đồ mang đến cũng không mang đi.
Lâm Tiếu đứng sau mẹ, ngoan ngoãn chào tạm biệt dì Đỗ và dì Tề.
Lữ Tú Anh tiễn hai người họ đến cửa khu nhà, trở về đóng cửa lại, nâng tách trà lên uống một ngụm.
Lâm Tiếu nhìn mẹ, hỏi những điều mà cô giấu trong lòng bấy lâu nay.
“Mẹ, những năm trước mẹ là người đưa con đến nhà dì Đỗ, dì Tề chúc Tết."
“Sao năm nay cả dì Đỗ lẫn dì Tề đều đến nhà mình chúc Tết sớm thế ạ."
Lâm Tiêu cau mày và hỏi một cách khó hiểu.
Lữ Tú Anh nhìn đôi mắt trong veo của cô và không biết nên nói gì với cô.
Cuối cùng, Lữ Tú Anh xoa đầu Lâm Tiếu: “Khi nào con lớn rồi con sẽ hiểu."
Lâm Tiếu bĩu môi: “Con đã lớn rồi mà."
Mỗi khi người lớn có những bí mật không thể nói cho trẻ con, họ sẽ dùng cách này để qua mặt chúng.
“Mở túi ra xem thử đi.” Lữ Tú Anh thấy ánh mắt của Lâm Tiếu cứ liếc về phía chiếc túi nên cười nói.
Lâm Tiếu có được sự cho phép của mẹ lập tức đi “tìm kiếm báu vật”.
Quà dì Đỗ và dì Tề mang đến không phải thuốc lá và rượu kỳ lạ, cũng không có búp bê Barbie.
Túi của dì Tề chứa một hộp trà, một hộp đường. Lâm Tiếu lại sang lục lọi túi của dì Đỗ: “Là một hộp bánh quy.”
Lữ Tú Anh thấy hai mắt Lâm Tiếu sáng rực, cười rồi dặn dò: “Đừng ăn nhiều quá, sắp đến giờ cơm rồi.”
Lâm Tiếu kinh ngạc: “Có thể mở ra à? Con được ăn sao?”
Lữ Tú Anh cười đáp lại: “Được chứ.”
Mắt Lâm Tiếu lóe lên một tia ngờ vực, trong ấn tượng của cô những món quà được người khác tặng trong dịp Tết hay dịp gì đó thì không được mở ra, bởi vì mẹ phải tặng lại cho người khác. Cứ đổi đi đổi lại như thế, gia đình mình không cần tốn tiền để mua quà tặng trong các dịp Tết dịp lễ.
“Mẹ, nếu con mở ra ăn thì không phải không còn tặng được cho người khác sao?” Lâm Tiếu hỏi.
“Muốn tặng thì mua thêm, con ăn đi.” Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu vui mừng mở hộp bánh quy ra, bánh quy thì cô đã được ăn rất nhiều nhưng chưa bao giờ được ăn loại bánh trong một chiếc hộp tinh xảo như thế.
Vừa mở nắp hộp bánh quy thì một hương thơm lập tức bay ra, Lâm Tiếu vội vàng ôm lấy hít một hơi thật sâu, không nỡ để hương thơm này bay đi mất.
Lâm Dược Phi cũng ngửi được mùi thơm nên đã đưa tay thò vào hộp bánh.
Lâm Tiếu thấy bàn tay to của anh trai nhẹ nhàng nắm lấy là có thể lấy được sáu miếng bánh ra, bỏ vào miệng hai cái.
“Bánh quy này rất ngon.” Mặc dù bánh quy trong hộp trông rất đơn giản nhưng Lâm Dược Phi cảm thấy nó lại không kém những loại bánh quy sặc sỡ của sau này là bao, mùi bơ rất đậm vị, cảm giác giòn tan khi nhai trong miệng.
Lâm Dược Phi ăn xong lại đưa tay vào lấy tiếp, Lâm Tiếu đau lòng ôm chặt lấy hộp bánh, sao anh hai lại ăn nhanh thế chứ?
Cô chỉ mới vừa ăn một miếng nhưng anh hai đã ăn sáu miếng.
“Trư Bát Giới ăn nhân sâm.” Lâm Tiếu không cẩn thận đã nói những lời trong lòng mình ra.
Lâm Dược Phi đưa tay nhéo tai của Lâm Tiếu: “Ai là Trư Bát Giới?”
“Đau đau đau, anh buông tay ra.” Vì để tự cứu lấy đôi tai mình, Lâm Tiếu chỉ có thể chịu nhục thừa nhận: “Em là Trư Bát Giới.”
Lâm Dược Phi buông tay tha cho em gái mình, Lâm Tiếu lập tức chạy đi xa, đứng trước cửa nhà bếp nói với anh trai: “Đồ ngốc đồ ngốc.”
Lâm Tiếu mô phỏng lại giọng nói của Tôn Ngộ Không nghe y như đúc: “Đồ ngốc nhà anh.”
Cô không phải Trư Bát Giới, cô cũng đâu phải tuổi heo, cô tuổi khỉ, là Tôn Ngộ Không.
Lâm Dược Phi vừa nhìn là thấy rõ suy nghĩ nhỏ nhoi của Lâm Tiếu, cô chạy đến nhà bếp là vì mẹ đang ở trong đó, nếu như Lâm Dược Phi đuổi qua đó thì Lâm Tiếu sẽ chạy vào nhà bếp để tìm cứu binh.
Lâm Dược Phi cười: “Anh thấy em tuổi chuột thì có.” Gan chỉ có bấy nhiêu đấy thôi.
Lâm Dược Phi không bắt lấy cô, anh ôm lấy hộp bánh tiếp tục ăn, chưa ăn được bao nhiêu thì quả nhiên Lâm Tiếu tự chạy đến: “Anh hai, sắp phải ăn cơm rồi, anh không được ăn nhiều quá.”
Lâm Dược Phi thấy em gái giả vờ như đang quan tâm mình, cố ý nói: “Bao tử anh lớn, sẽ không bỏ bữa đâu.”
Lâm Dược Phi thấy đôi mắt em gái mình lập tức trợn tròn lên, vẻ mặt lóe lên một sự quyến luyến: “Hộp bánh quy đó là của em.”
Lần này đến lượt Lâm Dược Phi ngạc nhiên: “Em nỡ cho anh ăn sao?”
Lâm Tiếu nhìn anh trai mình bằng ánh mắt kỳ lạ: “Đương nhiên rồi, hộp bánh quy này là để cả nhà cùng ăn mà.”
Lâm Tiếu chỉ muốn ăn từ từ, thấy anh trai mình ăn nhanh đến thế thì rất đau lòng, nhưng cô chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ ăn nó một mình.
“Hơn nữa năm nay dì Đỗ tặng hộp bánh quy cho nhà chúng ta là vì anh hai mà.” Lâm Tiếu cười đáp lại.
Lời nói của Lâm Tiếu khiến Lâm Dược Phi kinh ngạc: “Vì sao thế?”
Anh thấy Lâm Tiếu dùng ánh mắt không hiểu nhìn mình nên giải thích lại: “Tại sao em lại nói như thế?”
Lâm Tiếu: “Chẳng lẽ không phải vì anh mở công ty, trở thành ông chủ nên năm nay nhà chúng ta còn chưa kịp qua đó chúc tết thì dì Đỗ và dì Tề đã đến chúc tết nhà chúng ta trước sao?”
Vấn đề Lâm Tiếu hỏi mẹ, mẹ vẫn chưa trả lời nên Lâm Tiếu đã tự hiểu ra.
Lâm Tiếu sớm đã biết, những năm trước đều là mẹ chủ động sang đó chúc Tết, vì dì Đồ làm việc trong bệnh viện có thể giúp nhà mình khám bệnh, vì dì Tề làm công tác hậu cần, có thể giúp nhà mình mua được thực phẩm với giá rẻ.
Cho nên nhiều năm như thế mẹ đều đưa cô đến nhà dì Đỗ và dì Tề chúc Tết.