“Anh hai, sau khi anh mở công ty có thể giúp gia đình dì Đỗ và dì Tề làm gì thế? Anh giúp họ xây nhà sao?”
Những lời nói ban nãy của Lâm Tiếu khiến Lâm Dược Phi kinh ngạc, anh không ngờ em gái mình trông ngốc nghếch như thế nhưng thật ra trong lòng đã hiểu rõ tất cả, có thể nhìn rõ được mọi thứ.
Cho đến khi nghe được câu này, Lâm Dược Phi mới bật cười. Con nít vẫn là con nít.
Lâm Dược Phi nói: “Không phải, anh hai không giúp dì Đỗ và dì Tề xây nhà, không thể tính như vậy được đâu.”
Tình cảm qua lại giữa người lớn với nhau không phải là một bài toán có thể tính toán rõ ràng chi tiết từng thứ một.
Quan hệ giữa mẹ mình với dì Đỗ và dì Tề đã được xem là tình hữu nghị chân thành trong thế giới người trưởng thành rồi. Lúc gia đình mình khó khăn, dì Đỗ và dì Tề đều thật lòng giúp đỡ họ.
Lâm Dược Phi lo em gái mình không suy nghĩ như thế, thế giới của trẻ con luôn trắng đen rõ ràng, anh hỏi: “Vậy em có thích dì Đỗ và dì Tề không?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Em thích dì Đỗ.”
“Còn dì Tề thì chỉ hơi thích thôi.”
Lâm Dược Phi tò mò hỏi: “Tại sao lại chỉ hơi thích dì Tề thôi vậy?”
Lâm Tiếu suy nghĩ một lúc: “Phùng Bảo Nguyệt luôn thích ganh đua và khoe khoang.”
Hôm nay Phùng Bảo Nguyệt đến nhà mình là muốn khoe bộ quần áo mới trên người, Lâm Tiếu nhìn ra được, nhưng vì Lâm Tiếu cũng mặc quần áo mới nên Phùng Bảo Nguyệt mới câm miệng lại.
Thật ra Lâm Tiếu cảm thấy dì Tề và Phùng Bảo Nguyệt rất giống nhau, nhưng Phùng Bảo Nguyệt là trẻ con, gì cũng thể hiện ra ngoài, còn dì Tề là người lớn, chuyện gì cũng giấu trong lòng.
Dì Tề cũng rất thích so sánh, ánh mắt của dì ấy như một cây thước đo, thấy thứ gì cũng phải cân đo đong đếm.
Hôm nay cây thước trong đôi mắt của dì Tề đã âm thầm đánh giá bộ quần áo mình mặc trên người, TV màu nhà mình, còn có chiếc máy nhắn tin mà anh hai tiện tay vứt trên bàn ăn nữa.
Lâm Tiếu không thích ánh mắt đó, giữa hai người dì Tề và dì Đỗ thì cô lại càng thích dì Đỗ hơn.
Nhưng Lâm Tiếu không nói điều này với mẹ. Mẹ chưa từng nói những lời không hay về Vương Hồng Đậu hay Diệp Văn Nhân nên Lâm Tiếu cảm thấy mình cũng không nên nói xấu bạn của mẹ.
Lữ Tú Anh bưng thức ăn bước từ nhà bếp ra: “Bữa trưa ăn đơn giản chút, chiều nay chúng ta gói bánh chẻo.”
Lâm Tiếu và anh hai đi rửa tay, anh trai đáng ghét dùng nước bắn vào cô.
Lâm Tiếu thở dài, sao anh hai lại ấu trĩ y hệt như Viên Kim Lai thế.
Ăn trưa xong Lâm Tiếu “bị ép” đi ngủ trưa, ngủ một giấc đến ba giờ chiều, sau khi thức dậy thì rất nhanh đã chuẩn bị ăn cơm tất niên rồi.
Cơm tất niên là một công trình to lớn.
Lâm Tiếu và anh trai được phân chia nhiệm vụ, anh hai phải rửa rau, cạo vảy cá, lột vỏ tôm.
Lâm Tiêu thì ngồi trên chiếc ghế nhỏ, trước mặt được bày một chiếc thau, khoai tây được ngâm trong nước, Lâm Tiếu dùng muôi inox để cạo vỏ khoai tây.
Tối giao thừa, mẹ đã làm một bàn ăn tất niên thật lớn. Có món cá chép kho tàu, tôm kho, cánh gà kho coca, khoai tây hầm với nạm bò.
Xuân Vãn năm nay buồn cười hơn năm ngoái, tiểu phẩm của Trần Bội Tư vừa diễn thì Lâm Tiếu đã cười đến mức ngã trên sofa.
Sau đó cũng có một tiểu phẩm rất buồn cười, Lữ Tú Anh cười đến đau bụng, cô tò mò hỏi tiểu phẩm do ai diễn: “Đây là ai vậy mẹ? Sao trước đây con chưa từng thấy qua?”
Lâm Dược Phi trả lời: “Là Triệu Bổn Sơn.”
Lâm Tiếu lại có ước mơ mới: “Mẹ, sau này lớn lên con muốn diễn tiểu phẩm.” Cô muốn chọc cười người dân cả nước.
Cả ngày Lâm Tiếu luôn có ước mơ mới, Lữ Tú Anh tiện miệng đáp: “Được đó.”
“Mẹ, tối nay con nhất định phải thức đến mười hai giờ.”
Lâm Tiếu ăn nói hùng hồn như thế nhưng chưa đến mười hai giờ đã nằm dài trên sofa ngủ thiếp đi.
Lâm Dược Phi bế cô lên giường.
Lữ Tú Anh giảm âm lượng của TV xuống, bắt đầu lau bàn, quét nhà.
Ngày mai là mùng một Tết không thể quét nhà.
Lữ Tú Anh dọn dẹp nhà cửa không còn một hạt bụi, sau đó đi rửa tay, đúng lúc đó đồng hồ điểm mười hai giờ.
Pháo hoa bên ngoài vang lên đùng đùng, Tiểu Hoàng núp phía sau cửa, sợ đến phát run.
Lữ Tú Anh an ủi nó: “Lúc còn nhỏ sợ thì thôi, bây giờ đã lớn thế này rồi vẫn còn sợ sao? Đừng sợ, đừng sợ nữa.”
Lâm Tiếu bị tiếng pháo hoa đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt: “Mẹ ơi sao thế?”
Lữ Tú Anh nói: “Năm mới đến rồi.”
Năm 1990, năm Ngọ đến rồi.