Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 365 - Chương 365.

Chương 365. - Chương 365. -

Sáng sớm ngày mùng 5 Tết, trời chưa sáng hẳn, đã nghe tiếng pháo hoa đùng đoàng ngoài cửa sổ.

Tiểu Hoàng chạy vèo một cái xuống dưới gầm giường, run lên bần bật dưới gầm giường.

Lâm Tiếu bị đánh thức, cô dụi dụi mắt hỏi: “Mẹ, sao nhiều người đốt pháo thế ạ?”

Lữ Tú Anh cũng hơi ngạc nhiên, tiếng pháo mùng 5 Tết năm nay còn vang hơn xả tiếng pháo hoa lúc 0h đêm giao thừa nữa.

“Pháo hoa được đốt vào ngày mùng 5 Tết để tiễn thần nghèo đói và chào đón thần tài.” Lữ Tú Anh giải thích.

Mùng 5 tết là phải đốt pháo hoa, chỉ có điều tiếng pháo mùng 5 Tết những năm gần đây mỗi năm một to hơn, năm nay còn to hơn cả tiếng pháo đêm giao thừa, Lữ Tú Anh cũng rất ngạc nhiên.

“Xem ra mọi người ai cũng muốn phát tài.” Lữ Tú Anh bùi ngùi.

Tiếng pháo nổ bên ngoài quá lớn, Lâm Tiếu chui đầu vào trong chăn, bịt chặt lỗ tai trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng tức giận tung chăn ra khỏi giường.

“Dậy sớm thế con!” Lữ Tú Anh hỏi: "Bữa sáng con muốn ăn gì?”

Lâm Tiếu trả lời ngay: “Con ăn ngó sen.” Mẹ đã rán rất nhiều ngó sen để đón Tết, lúc nào muốn ăn thì cho ít dầu vào chảo rán lại, nó sẽ trở nên giòn và thơm trở lại.

Bữa sáng mấy ngày hôm nay của Lâm Tiếu đều là: “Tết phiên bản giới hạn”, những thứ bình thường ít ăn, đến Tết là có thể ăn đã đời.

Lâm Dược Phi cũng bị tiếng pháo bên ngoài cửa sổ đánh thức, cuộn mình bò dậy, răng cũng không thèm đánh răng rửa mặt, mặc áo khoác da và đi ra ngoài: “Con đi đốt hai phong pháo.”

Lâm Tiếu nhìn bóng anh trai vội vội vàng vàng liền hỏi: “Mẹ, trên đời này có mấy ông thần tài ạ?”

Lữ Tú Anh: “Một ông thôi.”

Lâm Tiếu suy xét một cách nghiêm túc, mọi người thi nhau đốt pháo, cô cứ tưởng là có nhiều ông thần tài cơ, nhà ai đốt pháo hoa trước thì sẽ đón được một ông thần tài, ai đến trước thì được trước, không ngờ lại chỉ có một ông thần tài.

“Vậy nhà nào cũng đốt pháo hoa thì thần tài đến nhà nào ạ?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh bị câu hỏi này làm cho bối rối, bà chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này: “À.”

Đốt pháo xong, Lâm Dược Phi đẩy cửa bước vào: “Năm nay chắc chắn là sẽ tới nhà chúng ta.”

Mặt trời dần lên cao, tiếng pháo bên ngoài càng lúc càng thưa thớt, Tiểu Hoàng vẫn trốn dưới gầm giường.

Lữ Tú Anh gọi nó: “Tiểu Hoàng, đi ra đi, không sợ đâu.”

“Gâu gâu.” Tiểu Hoàng ở dưới gầm giường có cử động nhưng không ra, cứ nằm dưới gầm giường sủa gâu gâu.

Lữ Tú Anh lắc đầu: “Cũng to cao lắm rồi mà gan chả thấy to ra tí nào.”

Hôm Tết Lữ Tú Anh vừa đo chiều cao cho Lâm Tiếu, đo xong cho Lâm Tiếu, tiện thể cũng đo luôn cho Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng được hơn một tuổi rồi, đã thành chó to rồi, từ đầu đến đuôi dài 73cm rồi.

Lữ Tú Anh rất nhớ hình dáng lúc Tiểu Hoàng còn nhỏ, sủa tiếng chó con, đi đứng xiêu vẹo, chỉ cần một tay là bế được lên rồi. Thời ấy chỉ cần nấu một ít cho Tiểu Hoàng ăn, tắm cho Tiểu Hoàng cũng rất dễ.

Lữ Tú Anh gọi một lúc nhưng Tiểu Hoàng vẫn không chịu ra, cứ nằm trong gầm giường sủa.

Lâm Tiếu nằm xuống cạnh giường, nghiêng đầu nhìn xuống gần giường, nhìn thấy mông của Tiểu Hoàng.

“Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng, mày đi ra đây.”

Lâm Tiếu gọi mãi, mông của Tiểu Hoàng vẫn quay vào mặt cô, không chịu quay người lại.

Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: “Đừng gọi Tiểu Hoàng nữa, đợi nó hết sợ nó sẽ tự chui ra.”

Lâm Tiếu vâng lời, chạy ra ngoài phòng khách xem tivi.

Gần đến trưa, tiếng pháo bên ngoài đã dừng, ai muốn đốt pháo thì đều đã đốt hết vào buổi sáng, khu tập thể yên tĩnh trở lại như bình thường.

“Mẹ, bên ngoài không còn một tiếng phào nào cả, sao mà Tiểu Hoàng vẫn nằm dưới gầm giường không chịu ra ạ?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh: “Tiểu Hoàng cần bình tĩnh lại đã, con đừng làm phiền nó.”

Lâm Tiếu rón rén đi vào phòng lớn, nằm ở bên giường nhìn Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Tiếu, đột nhiên sủa ầm lên: “Gâu gâu gâu gâu...”

Lữ Tú Anh bị tiếng sủa của Tiểu Hoàng làm cho giật mình, vội vàng đi vào phòng: “Tiếu Tiếu, con lại dọa Tiểu Hoàng đấy à?”

Lâm Tiếu đứng dậy: “Mẹ, nghe tiếng Tiểu Hoàng lo lắng lắm, hay là nó bị kẹt dưới gầm giường mẹ nhỉ?”

Lâm Tiếu có thể hiểu được tiếng kêu của Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng đang cầu cứu cô.

Lữ Tú Anh sửng sốt: “Hả, bị kẹt à?”

Lữ Tú Anh chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này, nhưng khi thấy Lâm Tiếu nói vậy, bà cũng cảm thấy rất giống.

“Tiểu Phi, Tiểu Phi.” Lữ Tú Anh vội vàng gọi Lâm Dược Phi đến: "Mẹ con mình cùng chuyển giường sang một bên xem.”

Lâm Tiếu đi tới muốn giúp đỡ, nhưng bị mẹ và anh đuổi ra: “Con đứng lui ra, đừng làm vướng víu.”

Bình Luận (0)
Comment