Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 367 - Chương 367.

Chương 367. - Chương 367. -

Kể từ mười mấy tuổi Lữ Tú Anh đã được tuyển dụng vào làm việc trong xưởng dệt bông, bà đã trải qua mấy chục năm ở trong khu tập thể xưởng dệt bông, nhà tắm trong khu tập thể xưởng dệt bông ngày nào cũng mở.

Làm việc trong xưởng, bông gòn bay khắp đầu và người, các nữ công nhân dệt đã quen với việc sau giờ tan sở vào nhà tắm để tắm và về nhà cho sảng khoái.

Mấy chục năm nay đều như thế, nhà tắm ngày nào cũng mở, tắm không mất tiền, trong lòng của Lữ Tú Anh, nó giống như mặt trời mọc ở phía đông và lặn ở phía tây, chân lý đó không bao giờ thay đổi, bà không bao giờ nghĩ rằng việc này sẽ thay đổi.

“Hiệu quả và lợi ích của xưởng này thật sự không thể chấp nhận được nữa rồi.” Nhà tắm không mở hàng ngày nữa, việc này đã tác động lớn đến Lữ Tú Anh hơn rất nhiều so với việc thức ăn trong nhà ăn càng ngày càng đắt và không ngon.

Trong chốc lát, trên cơ thể cái xưởng dệt bông như người khổng lồ sừng sững không bao giờ đổ trong lòng Lữ Tú Anh này lần đầu tiên xuất hiện những vết nứt yếu ớt.

Nhà tắm công cộng không mở, Lữ Tú Anh chỉ có thể đưa Lâm Tiếu về nhà tắm.

Gội đầu và tắm riêng, mặc nguyên quần áo để gội đầu trước rồi đứng vào trong bồn tắm để kỳ cọ.

Nước tắm thì nóng nhưng không khí lại lạnh, Lữ Tú Anh thấy trên người Lâm Tiếu nổi da gà liền nhanh chóng tắm cho thật nhanh: “Có lạnh không?”

Lâm Tiếu: “Con không lạnh.”

Lữ Tú Anh: “Dựng hết cả tóc gáy lên thế này mà kêu không lạnh.”

Lữ Tú Anh nhanh chóng kỳ cọ xong cho Lâm Tiếu, quấn cô trong một chiếc khăn tắm lớn, vỗ nhẹ vào lưng cô: “Ra lò sửa lau người nhanh đi, mặc nhanh quần áo vào.”

Sau khi tắm xong, đến lượt Lữ Tú Anh tắm. Lâm Tiếu mặc xong quần áo chạy đến nhà tắm: “Mẹ, con đến giúp mẹ.”

Vừa nãy mẹ tắm cho con, bây giờ đến lượt con tắm cho mẹ.

Lữ Tú Anh đuổi Lâm Tiếu ra ngoài: “Không cần con giúp, có thêm con lại mất thời gian hơn.”

Lâm Tiếu cúi đầu, loẹt quẹt đi về phòng, Tiểu Hoàng tắm cũng không cho cô giúp, mẹ tắm cũng không cho cô giúp.

Tại sao lúc nào mẹ cũng nghĩ cô sẽ gây phiền phức, không giúp được việc gì.

Lữ Tú Anh tắm cũng rất nhanh, mùa đông ở nhà tắm, không khí thực sự quá lạnh, chỉ có phần da ở bên cạnh nước nóng là nóng, còn làn da tiếp xúc với không khí liên tục bị thoát nhiệt.

Tắm xong, bà lập tức vào bếp nấu một nồi coca gừng, rót một bát cho mình, rót một bát khác cho Lâm Tiếu và phần cho Lâm Dược Phi một bát.

Lâm Tiếu không thích uống canh gừng, cũng không thích uống trà gừng nấu với đường nâu, nhưng uống nước coca gừng thì cũng được.

Thực ra sau khi đun sôi coca gừng, hoàn toàn không có mùi vị của coca, mùi bên trong bay hết, Lữ Tú Anh có vị không khác gì gừng đun trong nước đường, nhưng Lâm Tiếu nghe thấy hai chữ coca là đã thích rồi.

Lâm Tiếu uống một mạch hết một bát to, cũng không chê gừng cay.

Lữ Tú Anh cũng tự uống xong, nhìn thấy Lâm Dược Phi tắm xong đi ra liền giục Lâm Dược Phi uống.

Lâm Dược Phi cười nói: “Con có phải là trẻ con đâu mà tắm xong còn nhiễm lạnh.”

Lữ Tú Anh: “Người lớn tắm cũng dễ nhiễm lạnh mà.”

Lữ Tú Anh nói chuẩn luôn, đến tối Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu hai người bắt đầu hắt hơi.

“Hắt xì.”

“Hắt xì.”

Lâm Tiếu và mẹ cùng hắt hơi, hết người này đến người khác.

Sau vài cái hắt hơi, rất nhanh Lữ Tú Anh cảm thấy nghẹt mũi và đầu óc choáng váng.

Ban ngày tắm vẫn bị lạnh.

“Tiểu Phi, con không sao chứ?” Giọng của Lữ Tú Anh đã bắt đầu khàn khàn rồi.

Lâm Dược Phi lắc đầu, anh chẳng bị sao cả.

Tiểu Hoàng cũng không sao, nhanh nhẹn chạy đi chạy lại giữa Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh hai người, nghe thấy ai hắt hơi là chạy đến bên cạnh người đó.

Ba người một chó trong nhà, một người một chó không bị sao cả, hai người xem ra bị cảm lạnh rồi.

Lữ Tú Anh lấy tay bịt miệng, nói với Lâm Tiếu: “Xem ra sức khỏe hai mẹ con mình yếu.”

Lâm Tiếu không phục: “Sức khỏe của con không hề kém anh.”

Lâm Tiếu không bao giờ thừa nhận rằng cô kém hơn anh trai mình, cô mạnh hơn anh trai mình về mọi mặt, thông minh hơn, khỏe mạnh và mạnh mẽ hơn anh trai mình.

Lâm Dược Phi cười nói: “Liệu em có dũng cảm hơn anh không?”

Lâm Tiếu trả lời không chút do dự: “Đương nhiên là em dũng cảm hơn anh rồi.”

Lâm Dược Phi xe hai gói thuốc cảm dạng bột, pha với nước nóng, đưa cho Lâm Tiếu một cốc: “Này, cô bé dũng cảm, uống hết đi.”

Lâm Tiếu trợn tròn mắt, sao anh lại gài cô.

Lúc này Lâm Tiếu không thể thừa nhận mình nhát gan, cô bịt mũi uống một hơi hết cốc thuốc cảm, sau đó uống ừng ực hai hớp nước để hòa tan mùi vị kinh tởm trong miệng.

Thuốc cảm thật là khó uống, trong ngọt có đắng, trong đắng có ngọt, vị ngọt không át được vị đắng liền biến thành một thứ mùi kỳ lạ.

Đã thế thuốc cảm anh trai pha chưa tan hết, đáy cốc còn một lớp hạt nhỏ lại càng khó uống hơn.

“Anh, thuốc cảm nếu chưa tan hết, anh phải lấy cái đũa quấy lên.” Lâm Tiếu dạy anh trai, bình thường mẹ đều làm như thế.

Lâm Dược Phi không kiên nhẫn như thế: “Lần sau em tự đi mà pha.”

Lâm Tiếu: “Sau này em không bao giờ bị cảm nữa.”

Bình Luận (0)
Comment