Lữ Tú Anh trừng mắt nhìn Lâm Dược Phi, đồng tình với Lâm Tiếu: “Đúng, sau này sẽ không bị cảm nữa.”
Lâm Tiếu và mẹ uống thuốc cảm xong thì không thấy hắt hơi nữa.
Lâm Dược Phi nói: “Ngày mai con mua bình nóng lạnh về.”
Lữ Tú Anh sửng sốt: “Lắp bình nóng lạnh?”
Thấy thái độ của mẹ, Lâm Dược Phi thấy kỳ lạ đáp: “Bình nóng lạnh đâu có đắt.” Còn rẻ hơn điện thoại, TV màu, điều hòa.
Lữ Tú Anh: “Chưa thấy nhà nào trong khu tập thể lắp bình nóng lạnh cả.”
Mặc dù điện thoại, TV và điều hòa đắt, nhưng trong khu tập thể không hiếm thấy. Bây giờ người ta lắp điện thoại, mua tivi màu trong khu tập thể càng ngày càng nhiều, người lắp điều hòa tuy có hơi ít, nhưng tầng nào cũng có mấy nhà lắp.
Nhưng lắp bình nóng lạnh thì thật sự Lữ Tú Anh chưa nghe thấy bao giờ. Từ trước đến giờ đến nhà tắm công cộng tắm cũng đều rất tiện, không mất tiền, căn bản không cần lắp bình nóng lạnh ở nhà mình.
Lữ Tú Anh không cho Lâm Dược Phi lắp: “Tiêu hoang thế làm gì? Nhà tắm công cộng vẫn ổn đấy thôi.”
Lâm Dược Phi đáp: “Chẳng phải là hôm nay không đến nhà tắm tắm được đấy thôi.”
Lữ Tú Anh nói: “Đấy là vì mẹ không biết một tuần nhà tắm chỉ mở cửa ba ngày, nếu mà mẹ biết thì hôm nay đã không tắm cho Tiểu Hoàng, chắc chắn đợi đến ngày nhà tắm mở cửa mới tắm cho Tiểu Hoàng, sau đó chúng ta đến nhà tắm để tắm.
Lữ Tú Anh khẳng định rằng tình huống đặc biệt như vậy sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Lâm Dược Phi đáp: “Vậy đến mùa hè thì sao? Mùa đông tuần tắm ba lần thì được, mùa hè ngày nào chả phải tắm.”
Lữ Tú Anh: “Đến hè chắc chắn là nhà tắm ngày nào cũng mở.”
Lâm Dược Phi lắc đầu: “Không đâu.”
Anh đã nhớ ra, kiếp trước nhà tắm của khu tập thể mới đầu đổi thành hai tư sáu mở cửa, sau đó bắt đầu thu tiền, mỗi lần tắm hai hào, sau đó lại tăng lên đến năm hào.
Cuối cùng không chỉ mỗi lần tắm thu năm hào mà nước cũng không đủ nóng, mùa đông không có hơi nóng mù sương trong nhà tắm, đến mùa hè nước càng lạnh hơn, khi gội đầu da đầu sẽ bị lạnh.
Về ngày mở cửa nhà tắm, từ sau khi đổi thành hai bốn sau mở cửa thì không bao giờ quay lại thời mở cửa hàng ngày nữa, mẹ càng mong đợi bao nhiêu thì sẽ càng thất vọng bấy nhiêu.
Lâm Dược Phi hỏi: “Sau vụ thức ăn trong nhà ăn trở nên không ngon, chẳng lẽ sau đó nó có thể ngon hơn sau khi tăng giá thức ăn được sao?
Cùng một quy luật, nhà tắm cũng không thể mở hàng ngày lại như trước được.
Sự sa sút của xưởng lớn thể hiện trên mọi phương diện, như cầu trượt cứ vậy trượt xuống, sau này chỉ có xuống dốc, mãi cũng không lên được dốc.
Bây giờ mọi người còn có thể bất chấp, còn có thể tự lừa dối mình, nhưng qua vài năm nữa khi dây chuyền trong xưởng ngừng sản xuất, đến lúc đấy thì không thể tự lừa dối mình được nữa.
Trong thời kỳ này, người có năng lực, quyết đoán đều có thể nhảy ra ngoài.
Người không có năng lực, cũng không quyết đoán chỉ có thể ở lại xưởng, nhận mức lương thấp nhất, suy tàn cùng phân xưởng.
Sau khi xác định nhà tắm trong xưởng không bao giờ mở lại hàng ngày nữa, Lâm Dược Phi quyết định nhanh chóng lắp bình nóng lạnh cho nhà, dù sao mùa hè năm nay cũng phải lắp, chi bằng lắp sớm hưởng thụ sớm.
Lâm Dược Phi quyết định tiền trảm hậu tấu. Anh mua bình nóng lạnh về trước, nói với Lữ Tú Anh là không trả được, Lữ Tú Anh cũng chỉ có thể đồng ý lắp.
Lâm Dược Phi không ngờ là chưa đầy hai ngày sau, sau khi từ nhà tắm công cộng trở về Lữ Tú Anh đã thay đổi quyết định, nói với Lâm Dược Phi: “Mua bình nóng lạnh đi.”
Lâm Dược Phi ngạc nhiên đáp: “Sao thế ạ?”
Lữ Tú Anh xua tay: “Haiz, đừng nhắc nữa, hôm nay người trong nhà tắm nhiều kinh khủng.”
Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu vào nhà tắm nữ, đầu tiên là không tìm thấy tủ đựng quần áo, đợi bao lâu mới có một tủ trống.
Cho quần áo vào xong thì lại không tìm thấy vòi hoa sen, Lữ Tú Anh dắt theo Lâm Tiếu đi quanh nhà tắm không biết bao nhiêu vòng, mãi mới nhìn thấy một người tắm xong, Lữ Tú Anh liền xông vào chiếm lấy vòi hoa sen.
Tắm chưa xong thì một người phụ nữ lại đi tới, tận dụng triệt để nước ở chỗ Lữ Tú Anh.
Ban đầu Lữ Tú Anh chỉ nói: “Tôi đi cùng con nữa, vốn dĩ hai người dùng chung có một cái vòi hoa sen thôi, cô tìm chỗ khác đi.”
Cho đến khi người phụ nữ đó chen vào dành nước, bọt xà phòng trên người cô ta dính vào cánh tay Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh mới ba máu sáu cơn.
Người mắc chứng ưa sạch sẽ như Lữ Tú Anh hoàn toàn không thể nhẫn nhịn được việc này, lập tức chửi người phụ nữ đó và đuổi đi. Việc mắng người đối với một người phụ nữ một nách hai con, nuôi chúng khôn lớn như Lữ Tú Anh tuyệt đối không thua kém ai. Người phụ nữ không ngờ Lữ Tú Anh trông thanh tú như vậy lại chửi bới giỏi như thế, vội vàng chạy mất.
Lữ Tú Anh kéo Lâm Tiếu tắm lại dưới vòi hoa sen một lúc lâu, lại dùng sữa tắm tại thêm một lần nữa nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Lâm Tiếu thì vẫn ổn.