Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 374 - Chương 374.

Chương 374. - Chương 374. -

Thời gian ngủ của Lâm Tiếu hoàn toàn bị phá tan hết.

Sự xa lạ và khách sáo giữa Lữ Tú Anh và Thẩm Vân vẫn còn tồn tại.

Trong một đêm không trăng không sao như thế, ba người ở dưới một mái nhà có chung một mục tiêu là để con chó trong nhà hiểu được tối nay phải ngủ lại đây, không được đi đâu cả.

Nhưng làm sao có thể khiến một con chó hiểu được gia đình họ đang phải ở tạm bên ngoài chứ.

Mặc dù Tiểu Hoàng rất thông minh nhưng những câu nó nghe hiểu bắt buộc phải có những từ như “ăn cơm” “dắt chó” “ra ngoài chơi”.

Đêm nay rào cản giữa người và chó đã được dựng lên.

Ba người họ nghĩ đủ mọi cách để Tiểu Hoàng hiểu tối nay phải ngủ lại đây, nhưng Tiểu Hoàng lại nghe không hiểu họ đang nói gì.

Mùa đông giá rét, hơi ấm trong nhà Thẩm Vân cũng không quá nóng, nhiệt độ trong nhà chưa đến hai mươi độ nhưng Lữ Tú Anh vẫn đổ đầy mồ hôi.

Trước đây bà luôn cảm thấy Tiểu Hoàng thông minh y hệt người vậy, cuối cùng đêm nay bà đã cảm nhận được Tiểu Hoàng vẫn chỉ là một con chó mà thôi.

“Phải làm sao bây giờ?”

Lữ Tú Anh không cho Tiểu Hoàng kêu lên, nhà Thẩm Vân là dạng nhà ngang kiểu cũ, một tầng có rất nhiều hộ, cách âm cũng không tốt, chỉ cần Tiểu Hoàng kêu lên thì sẽ làm ồn đến hàng xóm xung quanh.

Tiểu Hoàng vừa kêu lên Lữ Tú Anh đã nghiêm khắc quát nó, dùng tay đánh nó. Sau vài lần như thế Tiểu Hoàng đã biết mình không thể kêu lớn được nữa mà chỉ uất ức hừ vài tiếng.

“Ẳng ẳng” Đôi mắt Tiểu Hoàng long lanh ngấn nước, cứ uất ức hừ hừ như thế khiến Lâm Tiếu nghe thôi cũng thấy vô cùng đau lòng.

Lâm Tiếu ôm lấy Tiểu Hoàng, vuốt ve lông nó: “Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng, tối nay chúng ta sẽ ngủ ở đây.”

“Chị ngủ ở đây, mẹ ngủ ở đây, cho nên em cũng ở đây nhé.”

“Ẳng ẳng gâu gâu” Tiểu Hoàng liên tục dùng đầu quấn lấy Lâm Tiếu.

Lữ Tú Anh nghĩ ra một cách, bày hết những thứ từ nhà đến. Những thứ vừa dọn vào tủ cũng bày hết từng món ra ngoài, cũng không quan tâm căn nhà chật hẹp này có trông càng chật chội không, Lữ Tú Anh chỉ vào những món đồ của nhà mình cho Tiểu Hoàng xem.

“Đây là khăn của nhà chúng ta, còn đây là thau này.”

Hy vọng những món đồ quen thuộc có thể khiến Tiểu Hoàng tìm thấy được cảm giác thân quen trong hoàn cảnh xa lạ thế này.

Nhưng sau khi Lữ Tú Anh bày hết tất cả những món đồ này ra Tiểu Hoàng vẫn không ngừng ngậm lấy ống quần của Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh, kéo hai người họ đi về phía cửa, cái đầu đầy lông không ngừng đẩy hai người họ ra ngoài.

Ngay cả chén ăn cơm của Tiểu Hoàng Lữ Tú Anh cũng mang đến, còn có đồ chơi của nó nữa, chén và đồ chơi đều đặt ngay bên cạnh ổ của Tiểu Hoàng.

Lữ Tú Anh chỉ vào chén và đồ chơi trong ổ của Tiểu Hoàng cho nó thấy: “Nhìn đi, đồ của mày đều ở trong đó hết, hôm nay cứ ngủ ở đây đi.”

Tiểu Hoàng: “Ẳng ẳng.”

Lâm Tiếu ôm lấy Tiểu Hoàng, cũng thốt lên “ẳng ẳng” chung với nó, lâu lâu kêu còn gâu gâu vài tiếng.

Lữ Tú Anh không hiểu: “Con đang làm gì thế?”

Lâm Tiếu: “Tiểu Hoàng nghe không hiểu tiếng người, con muốn tiếng chó để nói cho nó biết.”

Đúng là lời của con nít, Lữ Tú Anh lắc đầu cười: “Con biết nói tiếng chó sao?”

Lâm Tiếu cúi đầu: “Không biết.” Nếu cô biết tiếng chó thì tốt rồi.

Thẩm Vân nghĩ ra được một cách: “Hay là chúng ta cho Tiểu Hoàng ăn chút gì đi.”

Lữ Tú Anh thấy đây là một ý kiến hay, vội vàng đi vào nhà bếp, không còn khách sáo như lúc đầu nữa, lập tức lấy chiếc rổ mà Thẩm Vân treo ngoài cửa sổ vào: “Chỗ cháu có gì Tiểu Hoàng có thể ăn được không?”

Thẩm Vân không có tủ lạnh, nhưng vào mùa đông bên ngoài chính là một cái tủ lạnh từ thiên nhiên. Cô ấy không có ban công nên đã đặt thức ăn vào rổ rồi dùng dây treo ngoài cửa sổ, như vậy dù để vài ngày cũng không vấn đề gì.

Lữ Tú Anh lật hết hai cái rổ lớn ra xem, lấy đùi gà và màn thầu bên trong ra, đùi gà lóc xương thái hạt lựu, không ướp muối, sau khi xào nóng lên rồi trộn với màn thầu đã bẻ nhỏ trộn thành cơm đùi gà.

Tiểu Hoàng ngửi thấy mùi thơm lập tức chạy đến.

Đây là món cơm mà bình thường Tiểu Hoàng thích ăn nhất, nó ngửi thấy mùi thơm bay ra từ nhà bếp thì lập tức chạy vào đó, sau đó dừng lại không đi tiếp nữa.

Lữ Tú Anh để món cơm đùi gà nguội bớt mới mới múc vào chén của Tiểu Hoàng, gọi Tiểu Hoàng đến ăn.

Vù một cái Tiểu Hoàng đã chạy sang đó, ngẩng đầu nhìn Lữ Tú Anh, Lữ Tú Anh nhìn thấy được sự vui mừng trong đôi mắt của nó, như thể nó đang hỏi bà: “Có thật là cho con ăn đêm không?”

Lữ Tú Anh chỉ vào chén của Tiểu Hoàng: “Ăn đi.”

Bình Luận (0)
Comment