“Chiếc giường thoải mái như thế sao lại không quen được chứ?” Lâm Tiếu hạnh phúc nói: “Em cảm thấy mình như đang nằm trên mây vậy.”
Ổ chó của Tiểu Hoàng được Lữ Tú Anh đặt trong phòng khách, đồng thời nói với Tiếu Hoàng không được phép vào phòng ngủ.
Lữ Tú Anh vỗ lên đầu Tiểu Hoàng, chỉ về cửa phòng ngủ nói: “Không được vào đây, có biết chưa?”
Có lẽ là vì hoàn cảnh trở nên xa lạ nên hôm nay Tiểu Hoàng rất ngoan. Lữ Tú Anh rửa chân cho Tiểu Hoàng xong thì nó ngoan ngoãn nằm trong ổ của mình, không động đậy gì cả.
Lâm Dược Phi nhìn mẹ và em gái sắp xếp xong rồi thì rời đi trước.
“Ăn cơm xong rồi hãy đi.” Thẩm Vân lên tiếng.
Lâm Dược Phi lắc đầu: “Thôi không cần đâu, anh còn có việc cần làm.”
Việc Lâm Dược Phi bận đương nhiên là sửa chữa nhà cho gia đình mình rồi.
Anh không chậm trễ giây phút nào cả, giây trước Lữ Tú Anh vừa dọn dẹp hành lý dọn ra khỏi nhà thì giây sau Lâm Dược Phi đã đưa người đến dọn sạch nhà.
Những thứ đồ đạc trong nhà như đồ điện, đồ dùng trong nhà, quần áo, chăn mền, nồi niêu xoong chảo đều được Lâm Dược Phi dọn đến kho hàng.
Bắt đầu tháo dỡ.
Tháo dỡ nhà vệ sinh ngồi xổm, ao nước, cửa sổ, nói chung là tháo dỡ hết cả ngôi nhà chỉ để lại bốn bức tường.
Thật ra những chỗ cần tháo dỡ không nhiều, vốn nhà anh không lắp đặt gì nhiều, dưới đất là sàn bê tông, nhà bếp, nhà vệ sinh cũng không lát gạch men, sau khi dọn hết đồ dùng gia đình và thiết bị điện đi thì chỉ còn sàn bê tông và những bức tường trắng
Lâm Dược Phi đưa rất nhiều người của đội thi công đến, mọi người cùng nhau làm việc, chỉ cần nửa ngày là có thể tháo dỡ hết cả căn nhà rồi.
Tiến độ thi công cũng rất nhanh, chỉ có nhà vệ sinh và nhà bếp thì hơi phí sức. Sau khi tháo bệ ngồi xổm của nhà vệ sinh ra thì làm phẳng sàn bê tông bên dưới nhà vệ sinh, di chuyển nó đi và làm lại các đường ống thải.
Ống thoát nước phải làm thêm một cái, bên ngoài nhà tắm có một ống thoát nước, trong phòng tắm cũng cần thêm một ống thoát nước dùng gạch bao quanh, bức bình phong bằng thủy tinh được khảm thẳng vào cục gạch dưới đất.
Lâm Dược Phi sớm đã suy nghĩ xong nên thay đổi sửa chữa nhà mình thế nào.
Sau khi tháo xong, Lâm Dược Phi thở phào một hơi.
Cho dù không giấu được, bị mẹ phát hiện thì anh cũng không sợ nữa, dù gì nhà cũng đã bị anh dỡ hết cả rồi. Đi đến bước này muốn sửa thì sửa mà không muốn sửa thì cũng phải sửa.
Tối đến sau khi nghỉ làm, Lâm Dược Phi ăn một đĩa mì xào ở quán ăn nhỏ bên ngoài, ăn xong thì đạp chiếc xe thồ về phía nhà tắm trong khu tập thể của xưởng dệt bông để tắm sơ qua.
Tình hình bên nhà tắm nam đỡ hơn bên nhà tắm nữ, bình thường đàn ông sẽ tắm nhanh hơn phụ nữ.
Sau đó anh vác khăn đạp xe về công ty ngủ.
Công ty đã dọn dẹp xong hết rồi, trước Tết lúc bà ngoại đến nhà đã mua một chiếc giường sắt, nay được dọn đến công ty của Lâm Dược Phi. Những đồ dùng sinh hoạt hằng ngày như bình đun nước đều có đủ hết, căn phòng này Lâm Dược Phi chỉ dùng để ngủ vào buổi tối nên cũng không cần quá nhiều thứ.
Anh nằm trên giường nhìn đồng hồ, trong lòng đang nghĩ không biết bây giờ Thẩm Vân, mẹ và Tiếu Tiếu đang làm gì.
Giờ này có lẽ Tiếu Tiếu đã ngủ say, Thẩm Vân và mẹ chắc chưa ngủ, hai người có thể sống chung với nhau rất hòa thuận.
Kiếp trước quan hệ của Thẩm Vân và mẹ không được tốt, Lâm Dược Phi thấy hơi lo, không biết kiếp này có thể thay đổi được gì không.
Nhà Thẩm Vân ngay cả một chiếc TV cũng không có, bây giờ hai người họ đang đọc sách hay nói chuyện đây?
Những cảnh tượng Lâm Dược Phi nằm trên giường suy nghĩ ra đều sai hết.
Ngay vào lúc này, tại nhà Thẩm Vân, Lâm Tiếu vẫn chưa ngủ, Thẩm Vân và Lữ Tú Anh cũng không đọc sách hoặc nói chuyện.
Cả ba người họ đang giảng dạy đạo lý cho Tiểu Hoàng.
Kể từ lúc trời tối, Tiểu Hoàng cứ ngậm lấy dây dắt của mình, hết đưa dây dắt cho Lâm Tiếu thì quay sang đưa cho Lữ Tú Anh, muốn chủ nhân đưa nó về nhà.
“Ẳng ẳng gâu gâu.”
Tiểu Hoàng vừa ngậm lấy dây dắt vừa dùng móng vuốt đẩy ổ chó của mình ra ngoài, âm thanh phát ra từ cổ họng nghe rất đáng thương.
“Ẳng ẳng ẳng gâu gâu gâu.”
Đây không phải là nhà nó, trời sắp tối rồi nhưng tại sao chủ nhân vẫn chưa đưa nó về nhà.