Thẩm Vân biết hôm nay Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu dọn đến nên luôn ở nhà đợi, vểnh tai lên nghe ngóng tiếng động bên ngoài.
Thẩm Vân nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài cầu thang thì lập tức mở cửa chạy xuống, quả nhiên đã thấy đám người Lâm Tiếu đã đến.
Thẩm Vân vội vàng cầm lấy đồ trong tay Lữ Tú Anh: “Cô đưa cho cháu đi.”
Lữ Tú Anh: “Không cần không cần.”
Lâm Dược Phi nói thẳng với Thẩm Vân: “Dưới xe van còn có rất nhiều đồ chưa dọn lên, em xuống lầu lấy đi.”
Thẩm Vân đáp một tiếng rồi vội vàng chạy xuống.
Lữ Tú Anh chau mày: “Sao con có thể để Tiểu Vân giúp mang đồ lên đây chứ?”
Lâm Dược Phi thở dài: “Mẹ à, mẹ đừng giả vờ khách sáo nữa. Sau này mẹ và cô ấy phải ở chung một tháng đấy, à không phải, một hai tuần mới đúng, ngày nào cũng khách sáo như thế chẳng phải sẽ mệt chết sao?”
Tiểu Vân còn trẻ còn sức, khiêng đồ lên cũng chẳng là gì cả, cũng không thể để cô ấy đứng bên cạnh nhìn còn chúng ta thì ở đây bận rộn lui tới.”
Lâm Tiếu dắt dây dắt của Tiểu Hoàng leo lên tầng cao nhất, gia đình Lâm Tiếu ở chung với nhau, bình thường Tiểu Hoàng rất ít có cơ hội leo cầu thang, bây giờ leo từng bậc thang như thế thì vui mừng vẫy đuôi điên cuồng.
Cửa nhà Thẩm Vân khép hờ, Lâm Tiếu đẩy cửa ra, sau khi thấy nhà của chị Tiểu Vân thì thở phào một hơi.
May là nhà chị Tiểu Vân không bẩn như ngoài hành lang.
Mặc dù nhà chị Tiểu Vân không lớn nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp.
Lữ Tú Anh bước vào cũng cảm thấy thoải mái, một người mắc bệnh sạch sẽ như bà đi dạo một vòng khắp nhà, thấy góc nào góc nấy đều rất sạch sẽ.
“Tiểu Vân mở tiệm bận rộn nhưng lại có thể dọn dẹp nhà cửa gọn gàng như thế à.” Lữ Tú Anh kinh ngạc.
Lâm Dược Phi nói: “Cô ấy y hệt mẹ đấy, cũng mắc bệnh sạch sẽ.”
Lữ Tú Anh trợn mắt nhìn Lâm Dược Phi, trước giờ bà luôn cảm thấy mình không hề mắc bệnh sạch sẽ, rõ ràng là do Lâm Dược Phi quá lôi thôi: “Con xem đi, hai đứa đều rất bận nhưng Thẩm Vân lại có thể dọn dẹp nhà cửa gọn gàng sạch sẽ, còn con ngay cả việc dọn dẹp cho mình thôi cũng khó khăn.”
Lâm Dược Phi sờ mũi mình, bình thường đúng là anh không làm việc nhà nhiều, dường như việc trong nhà đều do một mình Lữ Tú Anh làm hết.
Tiểu Hoàng đứng ngay cửa, còn chưa kịp lau chân thì Lâm Tiếu đã cầm lấy dây dắt không để Tiểu Hoàng chạy lung tung trong nhà.
“Ngồi xuống” Lâm Tiếu ra lệnh.
Tiểu Hoàng nghe lệnh của Lâm Tiếu lập tức ngồi xuống.
Nó biết đây là nhà người ta nên không hề muốn chạy vào trong, chỉ ngoan ngoãn ngồi ngoài cửa.
Sau khi Tiểu Hoàng ngồi xuống, đôi mắt tròn xoe nhìn Lâm Tiếu, đợi mệnh lệnh tiếp theo của cô. Nhưng đợi một lúc lâu Tiểu Hoàng cũng không thấy gì, nó do dự một lúc đưa chân trước lên, “lạy” Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu sững sờ bật cười. Bình thường lúc huấn luyện Tiểu Hoàng, “ngồi xuống” và “lạy” đều liên tục nhau, mỗi lần bảo nó ngồi xuống thì đều bảo nó lạy, không ngờ như vậy lại hình thành thói quen cho Tiểu Hoàng.
Nhà Thẩm Vân đã mua giường mới, bây giờ một căn phòng đặt hai chiếc giường một trái một phải, đều dựa sát tường, ở giữa chừa một con đường đủ để một người đi qua.
Một mình Thẩm Vân ngủ trên chiếc giường một mét, Lâm Tiếu và mẹ ngủ chung trên chiếc giường một mét rưỡi.
Rất nhanh Lữ Tú Anh đã sắp xếp xong tất cả quần áo, chăn và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày mà Tiếu Tiếu và mình mang đến vào căn nhà một phòng ngủ một phòng khách này.
Lâm Tiếu nhìn đôi tay làm việc không ngừng của mẹ, bà như một tiên nữ có phép thuật vậy, biến những món đồ đang lung tung trở nên ngăn nắp, tất cả đều được cất vào trong tủ và những góc khuất không nhìn thấy được, căn nhà chật hẹp lại trở nên thoải mái rộng rãi.
Mẹ giỏi thật đấy.
Lữ Tú Anh lấy chiếc áo bông mỏng Lâm Tiếu thường mặc ở nhà ra để cô thay vào.
Nhà chị Tiểu Vân không có sofa, Lâm Tiếu ngồi trên giường, sau đó rất nhanh từ ngồi đã biến thành nằm.
“Mẹ ơi, giường mới êm thật, còn rất thoải mái nữa.” Lâm Tiếu vui mừng lăn lộn trên đó.
Thẩm Vân vội vàng hỏi: “Giường ở nhà Tiếu Tiếu cứng hơn sao? Giường mềm như vậy hai người ngủ quen không?”
Lữ Tú Anh cười bảo Thẩm Vân đừng căng thẳng: “Cháu là chủ nhà, bọn dì là khách đến ở nhờ, người phải căng thẳng là bọn dì mới đúng.”
“Sau này còn phải ở chung với nhau một thời gian nữa, Tiểu Phi nói đúng, chúng ta đừng khách sáo làm gì, như vậy cũng thoải mái hơn.”
Lúc Thẩm Vân và Lữ Tú Anh vẫn còn đang khách sáo với nhau thì Lâm Tiếu nằm trên giường đã lăn qua lăn lại mười mấy lần rồi.