Lâm Dược Phi mượn được một chiếc xe van, anh dọn hai chuyến hành lý trước, chuyến cuối cùng mới đưa Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh và Tiểu Hoàng, chất hết số hành lý còn lại vào cốp xe.
Lâm Dược Phi ngồi vào ghế lái lái xe rời đi.
Lâm Tiếu ngồi ở hàng sau, vịn chặt chỗ tựa lưng của hàng ghế trước, không chớp mắt nhìn chằm chằm về đôi tay đang đặt trên vô lăng của anh hai.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu ngồi xe anh lái nên rất căng thẳng, anh hai biết lái xe thật sao? Anh sẽ không chạy xe xuống mương đấy chứ?
Đây cũng là lần đầu tiên Lữ Tú Anh ngồi xe Lâm Dược Phi lái, bà biết Lâm Dược Phi đã lấy bằng lái từ lâu nhưng không ngờ anh lại lái tốt như thế.
“Tiểu Phi, sau khi con thi bằng lái thì chưa thực hành bao giờ đúng không?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Dược Phi: “Vâng.”
Lữ Tú Anh: “Vậy sao con lại lái tốt như thế?”
Lâm Dược Phi: “Con có thiên phú lái xe chăng?”
Lữ Tú Anh cho là thật: “Xem ra con bẩm sinh đã thích hợp lái xe.”
Lâm Dược Phi hừ một tiếng: “Đúng vậy, không giống như ai kia của nhà chúng ta, học chạy xe đạp hết nửa năm cũng không biết chạy.”
Lâm Tiếu ngồi hàng sau đột nhiên ngồi thẳng, phản bác lại: “Không phải đâu.”
Lâm Dược Phi: “Vậy ai là người gắn thêm bánh phụ vào, đến bây giờ vẫn chưa tháo ra đấy?”
Kể từ lần Lâm Tiếu chạy xe đạp bị ngã xước đầu gối thì không dám chạy xe không có bánh phụ nữa nên cô đã bảo anh mình gắn lại bánh phụ vào. Mỗi cuối tuần có thời gian thì sẽ học chạy trong khu tập thể, nhưng cho đến bây giờ Lâm Tiếu chưa từng tháo bánh phụ ra lần nào nữa.
Mắt Lâm Tiếu chuyển động đáp: “Xe bốn bánh sẽ vững hơn.”
“Anh hai lái xe bốn bánh, con cũng chạy xe bốn bánh.”
Lữ Tú Anh cười lớn: “Đúng thế, sau này Tiếu Tiếu của chúng ta lớn lên sẽ chạy xe bốn bánh.”
Lâm Dược Phi nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn em gái mình chê bai: “Anh sẽ gắn thêm cho em hai cái bánh phụ nữa, để em chạy xe sáu bánh luôn.”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Đủ rồi đủ rồi, bốn bánh là đủ rồi.”
Lúc xe hơi vừa nổ máy thì Tiểu Hoàng rất sợ, nằm trên đùi Lâm Tiếu run rẩy. Sau khi chạy được một đoạn thì Tiểu Hoàng phát hiện hình như không có gì nguy hiểm cả nên ngẩng cái đầu đầy lông của mình lên.
Sau đó trên cả đoạn đường, hai chân trước của Tiểu Hoàng gác lên vai Lâm Tiếu, nhìn chằm chằm ra thế giới bên ngoài cửa sổ.
Đợi đến lúc đèn đỏ, Lâm Dược Phi quay đầu lại, thấy Lâm Tiếu ôm lấy Tiểu Hoàng, một người một chó cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm Dược Phi nở nụ cười, thấp giọng nói: “Sao lại giống y hệt chó thế.”
Lúc Tiểu Hoàng mới lên xe còn rất sợ, đợi khi xe hơi đỗ dưới lầu nhà Thẩm Vân, Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh đều xuống xe nhưng Tiểu Hoàng lại không chịu xuống.
“Gâu gâu gâu.” Tiểu Hoàng nằm ăn vạ ở dãy ghế sau xe, Lâm Tiếu gọi thế nào nó cũng không chịu xuống.
Lâm Dược Phi mở cửa định bước xuống xe, vù một cái Tiểu Hoàng dùng hai chân đặt lên vai Lâm Dược Phi, muốn kéo anh về.
“Ẳng ẳng gâu gâu.” Tiểu Hoàng làm nũng với Lâm Dược Phi.
Lâm Dược Phi kinh ngạc nhìn Tiểu Hoàng, rất ít khi anh nhận được sự đãi ngộ như thế. Tiểu Hoàng thường lãm nũng với Lữ Tú Anh vì bà thường cho nó ăn, cũng thường làm nũng với Lâm Tiếu vì cô hay dắt nó đi dạo. Còn Lâm Dược Phi lại không chăm Tiểu Hoàng nhiều nên Tiểu Hoàng cũng không quan tâm đến anh.
“Tiểu Hoàng sao thế?” Lâm Dược Phi được cưng nên hoảng sợ.
Lâm Tiếu vừa nhìn đã biết rõ suy nghĩ của Tiểu Hoàng: “Nó còn muốn ngồi xe, muốn kéo anh lại để lái xe tiếp đấy.”
Lâm Dược Phi chậc một tiếng: “Mày ngồi xe đến nghiện rồi sao?”
“Đợi sau này mua xe rồi thì sẽ đưa mày đi hóng gió.” Lâm Dược Phi nói.
Lữ Tú Anh cong người đưa tay bế Tiểu Hoàng xuống xe. Bà nghe Lâm Dược Phi nói muốn mua xe nhưng không xem nó là thật. Bây giờ một chiếc xe đắt hơn cả một căn nhà, trên cơ bản cày cuốc trong đơn vị đến tuổi trung niên thì sẽ được cấp nhà, nhưng để mua được xe thì đều là ông chủ lớn.
Lữ Tú Anh đeo dây dắt lên cổ Tiểu Hoàng, đưa sợi dây cho Lâm Tiếu để cô dắt Tiểu Hoàng lên cầu thang.
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đều phải dọn đồ từ xe xuống, anh hai thì dọn những đồ nặng, mẹ thì dọn những món nặng vừa, Lâm Tiếu dọn những thứ nhẹ nhất như máy móc, cặp sách hình con mèo của mình.
Đi đến hành lang của nhà chị Tiểu Vân, Lâm Tiếu lập tức chau mày, hành lang nhà chị Tiểu Vân vừa tối vừa hẹp, còn để rất nhiều thứ linh tinh, không khí thì đầy bụi bặm khiến người ta muốn sặc.
“Mẹ ơi.” Lâm Tiếu chau mày.
Lữ Tú Anh nhắc nhở Lâm Tiếu: “Ở nhà mẹ nói với con thế nào?”
Lâm Tiếu nhớ lại những lời mẹ nói, nhà chị Tiểu Vân hơi nhỏ và cũ, đã quyết định đến ở thì không được chê.
Lâm Tiếu lập tức đưa hai ngón tay xoa nhẹ lên giữa hai chân mày của mình: “Mẹ ơi con nhớ rồi.”