“Khi sửa nhà vệ sinh, chúng ta phải chuyển tạm ra ngoài ở.” Lâm Dược Phi nói.
Lữ Tú Anh cau mày: “Chuyển đi đâu bây giờ?”
Sau Tết Nguyên Đán, Lâm Tiếu lại bắt đầu học Toán Olympic, mấy hôm nữa, Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh đều phải đi học, công ty của Lâm Dược Phi cũng phải làm việc rồi.
Chắc chắn không thể về quê được, Lữ Tú Anh thật sự không nghĩ ra được chỗ nào để ở.
Bây giờ nhà nào cũng chật chội, nhà ai cung không có phòng trống cho người ngoài ở, nữa là nhà mình có ba người.
Lâm Dược Phi bảo mẹ không phải lo lắng: “Để con tìm chỗ ở.”
Lữ Tú Anh do dự nói: “Phiền phức thế, hay là thôi đi, không làm nữa.”
Lâm Dược Phi lập tức nói: “Mẹ không phải lo, con sẽ làm tốt.”
“Có đôi khi con về muộn, muốn tắm một cái, dùng bồn rửa mặt rất bất tiện. Làm xong phòng tắm thì bất kể là sáng hay tối cũng thoải mái mà tắm, muốn tắm bao lâu cũng được.”
“Mùa đông tắm xong cũng không phải cuốn chặt khăn trên đầu đi về nhà, sợ trúng gió lại cảm lạnh.”
“Mùa hè tắm xong cũng phải không phải chịu cảnh chảy mồ hôi khi đi về nhà.”
Những lý do mà Lâm Dược Phi đưa ra khiến Lữ Tú Anh không thể từ chối. Nếu nói là tiện lợi cho mình, Lữ Tú Anh sẽ do dự, nhưng vì sự tiện lợi cho hai con, Lữ Tú Anh không chút do dự.
Bà đồng ý ngay lập tức: “Được, con nói làm như thế nào thì cứ làm như thế đi.”
“Vậy mẹ đi dọn dẹp đồ đạc trong nhà, đợi con tìm được nhà chúng ta sẽ chuyển qua đó, con gọi người đến sửa sang lại nhà vệ sinh đi.”
Lâm Dược Phi liền đi tìm nhà, tuy nhiên lần tìm nhà này không được may mắn như lần tìm nhà giúp Thẩm Vân.
Anh nhờ rất nhiều người nghe ngóng giúp anh, nhưng thời gian gấp rút không thể tìm được nhà trống.
Thẩm Vân biết Lâm Dược Phi phát sầu vì chuyện này nên đã phân vân hai ngày nay rồi mới nói: “Hay là mọi người đến chỗ em ở tạm.”
“Mặc dù chỗ em hơi chật và cũ kỹ, nhưng ở tạm một thời gian chắc cũng không vấn đề gì.”
Lâm Dược Phi nhìn về phía Thẩm Vân: “Em đồng ý ở cùng mẹ và em gái anh sao?”
“Được mà, cũng có ở lâu đâu, chỉ ở một thời gian ngắn.” Thẩm Vân không hiểu tại sao Lâm Dược Phi lại hỏi như thế, cô rất thích Tiếu Tiếu, quan hệ với Lữ Tú Anh cũng ổn.
Lâm Dược Phi bật cười.
Anh nói với Thẩm Vân: “Thời gian ở cùng nhau chắc là sẽ dài hơn so với em nghĩ đấy.”
Anh ngoắc ngoắc ngón tay bảo Thẩm Vân ghé sát tai vào, nói một cách bí ẩn: “Nói cho em một bí mật.”
“Gì thế ạ?” Thẩm Vân tò mò đáp.
Lâm Dược Phi: “Anh không chỉ định sửa nhà vệ sinh, nhân cơ hội này anh sẽ sửa hết cả nhà.”
Thẩm Vân kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Anh giấu mẹ anh à?”
Lâm Dược Phi gật đầu: “Ừ, tiền trảm hậu tấu, nếu không chắc chắn bà sẽ xót tiền.”
Thẩm Vân lập tức giẫm chân Lâm Dược Phi: “Vậy sao anh lại nói với em?”
Nếu như Lâm Dược Phi không nói với cô ấy, cô ấy không biết gì thì chẳng phải không liên quan gì đến cô ấy rồi.
“Bây giờ anh nói với em, em phải giúp anh giấu, thế chẳng phải em thành đồng phạm của anh rồi.”
Lâm Dược Phi là con đẻ của Lữ Tú Anh, Lữ Tú Anh dù có giận con trai mình đến mấy thì cũng nhanh quên thôi, nhưng cô không phải là con gái ruột của Lữ Tú Anh.
Thẩm Vân: “Sau này nếu anh làm những việc xấu như thế này thì đừng có nói với em.”
Lâm Dược Phi bật cười, kiếp trước Thẩm Vân cũng thường dạy bảo anh những điều này. Nói anh phải làm cho thật tốt thì quan hệ của cô với Lữ Tú Anh mới tốt được.
Nhưng anh học đến nửa đời người rồi mà dường như vẫn chưa học được.
Lâm Dược Phi nắm tay Thẩm Vân thật chặt: “Anh biết rồi, sau này có việc gì em cứ dạy anh từ từ.”
Thẩm Vân đỏ mặt: “Ai thèm dạy anh chứ.”
Lâm Dược Phi: “Vừa nãy anh không nói gì cả, em không nghe thấy cái gì hết.”
“Anh về nhà hỏi mẹ anh, nếu bà đồng ý, nhà anh sẽ chuyển đến ở cùng.”
Lâm Dược Phi về nhà nói với Lữ Tú Anh, Lữ Tú Anh lập tức lắc đầu: “Không được, chỗ Thẩm Vân là phòng đơn, ở thế nào được.”
Lâm Dược Phi nói: “Ba người ngủ ở trong phòng, con ngủ ngoài phòng khách, kéo rèm vào là được.”
Lữ Tú Anh vẫn khăng khăng: “Không được, con và Thẩm Vân không thể ngủ dưới chung một mái nhà được, người khác thấy thì chẳng ra làm sao cả.”
Lâm Dược Phi nghĩ một lúc: “Thế thì mẹ với Tiếu Tiếu và Thẩm Vân ở cùng nhau, con ở công ty.”
“Dù sao công ty đó của con tan làm cũng không có người, cho thêm cái giường vào là ngủ được.”
Lâm Tiếu nghe thấy anh trai nói vậy, vui sướng nhảy cẫng lên: “Mẹ, mẹ với con đến nhà chị Tiểu Vân ở ạ?”
Lữ Tú Anh gật đầu: “Đúng, chỗ chị Tiểu Vân của con ở hơi nhỏ và cũ nát, con có ở đấy được không?”
Lâm Tiếu gật đầu lia lịa, điều này quá mới lạ đối với cô.
“Con ở được.” Lâm Tiếu trả lời rất to.
Lữ Tú Anh: “Là con tự muốn đến đó ở đấy nhé, đến lúc đấy không được để lộ cái vẻ chê bai đâu đấy, biết chưa?”
Lâm Tiếu gật đầu thật mạnh: “Chỉ cần được ở với chị Tiểu Vân, con không chê cái gì hết.”
Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu: “Ở cùng chị Tiểu Vân em vui lắm à?”
Lâm Tiếu nhảy cẫng lên: “Tất nhiên là em vui rồi.”
Lâm Dược Phi: “Em không phát hiện ra là trong lúc có thêm một chị Tiểu Vân thì em đã thiếu đi một người anh trai rồi sao?”
Lâm Tiếu nghiêng đầu và nhìn anh trai mình một cách đầy hoài nghi.
Cô biết là anh trai không ở cùng bọn họ, vì thế cho nên...