Lâm Tiếu nghi ngờ rằng vì cô còn nhỏ, thân hình không chiếm ưu thế. Kể cả khi ở trước cửa nhà, thi thoảng cô bảo mẹ hoặc chị Tiểu Vân đưa túi lớn túi bé trong tay cho cô, Lâm Tiếu xách vào nhà, Tiểu Hoàng vẫn có thể nghi ngờ rằng những “chiến lợi phẩm” này không phải do Lâm Tiếu săn được, hơn nữa Lâm Tiểu thân hình nhỏ bé như vậy làm sao mà đủ sức thuyết phục.
Hoặc là số lần cô mang túi lớn túi nhỏ về nhà quá ít, trong sức mạnh tổng hợp mà Tiểu Hoàng đánh giá cho họ, Lâm Tiếu vẫn là người có sức mạnh tổng hợp yếu nhất.
Nhưng Tiểu Hoàng có thông minh đến thế không?
Lâm Tiếu tiếp tục viết trên sổ nhật ký: “Cái này cũng phải đợi chứng minh.”
Bộp một tiếng, Lâm Tiếu đóng cuốn sổ lại, nghĩ rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ tìm ra cách chứng minh điều đó.
“Mẹ, sau này lớn lên con muốn làm phiên dịch.” Lâm Tiếu nói với mẹ ước mơ thứ 108 của cô.
Từ lâu Lữ Tú Anh đã không coi ước mơ của Lâm Tiếu là thật nữa rồi, bà thản nhiên đồng ý: “Được thôi, con muốn làm phiên dịch gì?”
Lâm Tiếu: “Con muốn phiên dịch tiếng chó con.”
Dịch tất cả những tiếng gâu gâu của Tiểu Hoàng ra.
Lữ Tú Anh: “...”
Lâm Tiếu rất thích nhà của chị Tiểu Vân đang ở tạm, bên cạnh nhà chị Tiểu Vân có một cái chợ rau cực kỳ lớn.
Bên cạnh nhà chị Tiểu Vân không phải là chợ rau sáng. Chợ rau sáng mà mẹ hay đi sáng sớm bảy tám giờ là đã đóng cửa rồi, những ngày mẹ đi mua thức ăn đều phải dậy từ rất sớm, mua xong thức ăn là sẽ xách sữa đậu nành và quẩy về nhà.
Chợ rau bên cạnh nhà chị Tiểu Vân lại khác, đã mở là mở nguyên ngày, đến trước giờ cơm tối mới đóng cửa.
Đến chiều, thức ăn trong chợ rau lại càng rẻ. Lữ Tú Anh chuyển đến đây hai ngày đã tìm hiểu rõ rồi, thay đổi luôn thời gian đi chợ rau từ sáng thành chiều, đón Lâm Tiếu đi học về tiện thể đi chợ rau luôn.
Trước đây, Lâm Tiếu rất ít khi đi chợ rau sáng với mẹ, chợ rau sáng mở sớm quá, cô không dậy nổi.
Bây giờ theo mẹ đi chợ rau, Lâm Tiếu đã được mở mang tầm mắt, trong chợ rau bán rất nhiều đồ.
Chợ rau bán thức ăn quả là rất thú vị.
Trong chợ rau Lâm Tiếu đã biết được rất nhiều loại rau mới.
“Mẹ, đây là gì ạ?” Lâm Tiếu chỉ vào một loại rau có hình hồ lô.
Lữ Tú Anh: “Quả bí xanh.”
Lâm Tiếu tiến đến gần xem: “Mẹ, bí xanh ăn có ngon không? Sao con chưa thấy nhà mình ăn bí xanh bao giờ?”
Lữ Tú Anh: “Mẹ không thích ăn.”
“Mẹ, đây là gì?” Lâm Tiếu chỉ vào một mớ rau dài và mỏng với những chiếc ô nhỏ trên đầu hỏi.
Lữ Tú Anh: “Nấm kim châm.”
Lâm Tiếu chớp chớp mắt, nấm kim châm cũng chưa thấy bao giờ: “Sao nhà mình chưa ăn nấm kim châm bao giờ ạ?”
Lữ Tú Anh: “Mẹ không thích ăn.”
“Mẹ, đây là gì?” Lâm Tiếu chỉ vào một nắm rau xanh trên bàn ở chợ rau rau và hỏi.
Lữ Tú Anh: “Cải cúc.”
Lần này không đợi mẹ trả lời, cô bé cướp lời: “Mẹ không thích ăn.”
Lữ Tú Anh cười nói: “Đúng, mẹ không thích ăn.”
Lâm Tiếu vô cùng ngưỡng mộ: “Làm người lớn thật là thích.”
Người lớn muốn ăn rau gì thì mua rau ấy, không thích ăn rau gì thì không bao giờ xuất hiện trên mâm cơm.
Không ai ép người lớn ăn rau người lớn không thích ăn, cũng không ai nói họ kén ăn.
Đợi sau này cô lớn, cô cũng sẽ không để bất cứ loại thức ăn nào mà mình không thích vào nhà mình, cô không bao giờ ăn mướp đắng nữa, cũng không bao giờ uống canh mướp đắng nữa.
Lâm Tiếu cố hết sức để nhảy lên, cô thực sự muốn lớn thật nhanh.
Phải lớn đến tầm nào mới có thể ăn đồ mình thích hàng ngày nhỉ?
Anh trai đã lớn vậy rồi, nhưng anh vẫn chưa làm được, mẹ làm món gì anh ấy phải ăn món đó.
“Chị Tiểu Vân, hàng ngày chị đều có thể ăn món chị thích không?” Lâm Tiếu hỏi.
Chị Tiểu Vân ngây người một lúc, lắc đầu: “Không thể.”
Lâm Tiếu nhíu mày: “Tại sao ạ?”
Chị Tiểu Vân sống một mình, ăn một mình, chẳng lẽ vẫn không thể tự quyết định được đồ mình ăn sao?
Thẩm Vân nhìn vào đôi mắt trong veo và sáng ngời của Lâm Tiếu, nhất thời cô ấy không biết phải trả lời như thế nào, cô ấy im lặng một lúc rồi nói: “Có lúc bận quá không có thời gian mà ăn thì ăn bừa một cái gì đó.”
Có lúc là vì tiếc tiền, Thẩm Vân cũng thích ăn thịt nhưng thường ăn màn thầu với với dưa chua và bánh hạt vừng với dưa chua, vừa tiện vừa rẻ.
Lâm Tiếu đưa tay ra xoa xoa đỉnh đầu của chị Tiểu Vân, hóa ra cũng không phải người lớn nào cũng đều có thể chỉ ăn đồ mà mình thích.
“Chị Tiểu Vân, chúc chị mau tới được ngày mà bữa ăn nào cũng đều có thể ăn đồ mình thích.”
Thẩm Vân ngây người, lần đầu tiên cô nhận được một lời chúc phúc như thế này.
Không biết tại sao, mũi của Thẩm Vân lại hơi cay cay.
Cô ấy sụt sịt, nghẹn ngào nói: “Cám ơn em Tiếu Tiếu.”