Lâm Tiếu lại có thêm giấc mơ thứ 109, cô nói: “Sau này mình phải làm một người lớn ngày nào cũng đều có thể ăn được đồ mà mình thích.”
Thẩm Vân ngỡ ngàng khi nghe thấy những lời của Lâm Tiếu.
Mơ ước của Lâm Tiếu phải chờ đến khi cô bé lớn lên mới có thể thực hiện được nhưng cô ấy thì bây giờ đã có thể thực hiện được rồi.
Dựa vào thu nhập hiện tại của cô ấy, hàng ngày ăn một chút đồ ngon, hoàn toàn không thành vấn đề. Công việc của cô ấy cũng không bận lắm, tự làm bà chủ tuy vất vả, nhưng thời gian do bản thân tự sắp xếp, thời gian dành cho việc ăn uống vẫn có.
Chỉ là trước kia Thẩm Vân không nghĩ tới mỗi bữa ăn đều có thể khiến bản thân vui vẻ thỏa mãn.
Càng không không ngờ rằng sẽ có những đứa trẻ coi đây là lý tưởng của chúng khi chúng lớn lên.
Thẩm Vân đột nhiên cảm thấy rằng cô ấy đang sống một cuộc sống tốt.
Mặc dù cô ấy chưa có nhiều tiền tiết kiệm và việc sở hữu một ngôi nhà nhỏ của riêng mình còn rất xa vời, nhưng cô ấy đã có thể sống cuộc sống mà Lâm Tiếu mong đợi.
Nghĩ theo hướng này, cô thấy mình là một người lớn không tệ.
Thẩm Vân nói với Lâm Tiếu: “Ngày mai lớp Toán Olympic kết thúc chị đến đón em được không? Chị đưa em đi chợ rau.”
“Em muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn mua cái gì thì mua cái đó.” Thẩm Vân nói.
Cô đã là một người lớn rồi, không những có thể ăn những đồ thỏa mãn được bản thân, đôi khi còn có thể thỏa mãn một chút nguyện vọng của trẻ con.
Lâm Tiếu nghe được những lời của chị Tiểu Vân, vui sướng nhảy cẫng lên: “Em muốn ăn đùi gà rán.”
Thẩm Vân liền nói: “Mua.”
“Em con muốn uống coca.”
“Mua.”
Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Tiểu Vân, cháu bận như vậy, làm gì có thời gian mà đón Tiếu Tiếu.”
Thẩm Vân cười đáp: “Cháu rảnh ạ.”
Thẩm Vân khăng khăng muốn đón Lâm Tiếu tan học vào ngày mai, đưa Lâm Tiếu đi chợ rau, việc đã nhận lời nhất định phải làm được.
Lữ Tú Anh thấy vậy nói: “Vậy chúng ta cùng đi.”
Từ khi Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu chuyển tới, Thẩm Vân suốt ngày xách theo túi to túi nhỏ về nhà, Lữ Tú Anh đã cản mà không cản được.
Thẩm Vân đưa Lâm Tiếu đi chợ rau, mặc dù trong chợ rau không có đồ gì giá trị lắm, nhưng nếu như mua cá, tôm, thịt cũng phải tiêu khá nhiều tiền, Lữ Tú Anh lo rằng Lâm Tiếu còn nhỏ, bây giờ lại thấy chị Tiểu Vân như người nhà sẽ mua đồ không có chừng mực.
Ngày hôm sau khi học tiết Toán Olympic, Lâm Tiếu cứ nghĩ mãi đến việc sau khi tan học sẽ đi chợ rau với chị Tiểu Vân và mẹ, lúc làm bài đôi lúc bị mất tập trung, thế là bị Chu Tuệ Mẫn vượt qua hai lần.
Chu Tuệ Mẫn hoàn thành các câu hỏi trên màn hình chiếu nhanh hơn Lâm Tiếu, vội vã chạy lên bục giảng đưa thầy Triệu xem, thầy Triệu tuyên bố Chu Tuệ Mẫn là người làm đúng đầu tiên.
Lâm Tiếu đột ngột định thần lại, nhìn thấy một nửa số đề viết trên vở mình, thực sự cô có thể làm nhanh hơn Châu Tuệ Mẫn, tại sao cô lại bị phân tâm?
Sau bữa trưa, trong giờ nghỉ trưa, Chu Tuệ Mẫn trải một bàn cờ vây lên bàn và mời Lâm Tiếu chơi cờ vây.
Gần đây, lớp Toán Olympic không chơi cờ caro nữa, các bạn chơi chán cờ caro rồi, bắt đầu chơi trò cờ vây, độ khó cao hơn.
Quy tắc của cờ vây cũng là Chu Tuệ Mẫn chỉ cho Lâm Tiếu: “Cờ vây, đó là dùng các quân cờ cùng màu bao vây các quân cờ khác màu lại, và các quân cờ bị bao vây sẽ bị ăn.”
Lâm Tiếu gật đầu, tỏ ý là mình đã nhớ luật, quy tắc của cờ vây thật sự rất đơn giản, cô thử chơi hai ván, rất nhanh đã trở nên nghiện trò này.
Chẳng trách các bạn chuyển từ cờ caro sang cờ vây hết rồi, cờ vây thực sự thú vị hơn cờ caro rất nhiều.
Khi Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đánh cờ, lại có chút lơ đãng.
Chu Tuệ Mận không vui, dừng lại: “Lâm Tiếu, cậu đang nghĩ gì đấy?”
Lâm Tiếu chia sẻ việc mình đang mong chờ với Chu Tuệ Mẫn: “Chiều nay tan học, chị Tiểu Vân đưa tớ đi chợ rau.”
Chu Tuệ Mẫn nhìn Lâm Tiếu với ánh mắt kỳ lạ: “Cậu thích đi chợ rau à?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Ừ, chợ rau siêu vui, cậu đi chợ rau bao giờ chưa?”
Chu Tuệ Mẫn trầm ngâm hai giây, trả lời: “Đi rồi.”
“Chị Tiểu Vân là ai?” Chu Tuệ Mẫn hỏi.
Lâm Tiếu: “Đối tượng tìm hiểu của anh tớ.” Cô nói xong lại vội vàng giải thích, “Nhưng chị Tiểu Vân và anh tớ chơi rất thân.”
Lâm Tiếu thấy chị Tiểu Vân thân với mình hơn anh trai.
Trước khi tan học hai phút, Lâm Tiếu lén lút thu dọn xong sách vở, tiếng chuông báo hết giờ vang lên, Lâm Tiếu lập tức khoác balo chạy ra ngoài lớp học.
Mẹ và chị Tiểu Vân cùng đợi cô ở cửa phòng giảng dạy, mỗi người dắt một chiếc xe.
Chị Tiểu Vân mời Lâm Tiếu: “Có muốn ngồi xe chị không?”
Lâm Tiếu gật đầu, cô chưa ngồi xe của chị Tiểu Vân bao giờ.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu nhảy lên xe của Thẩm Vân liền nhắc nhở: “Con cẩn thận cái chân đấy, đừng để bị cuốn vào bánh xe.”