Lữ Tú Anh: “Hay là con hoa mắt?”
Lâm Tiếu kéo mẹ đi về phía trước, đi đến một quầy rau đang bán rất đắt hàng. Một cặp vợ chồng đang tất bật trước sạp rau, cân, tính tiền cho hai khách một lúc.
Nhìn thấy Lữ Tú Anh và mấy người đi tới, bà chủ quầy rau quay đầu lại và hét lên: “Tuệ Mẫn, ra giúp mẹ tính tiền.”
Bà chủ quầy rau đi ra chào Lữ Tú Anh mấy người họ, gọi con gái ra tính nốt tiền cho khách.
“Chu Tuệ Mẫn con trốn ở đâu rồi? Làm gì thế?” Bà chủ quầy rau gọi.
Chu Tuệ Mẫn từ từ đứng dậy, mặt đỏ bừng.
“Chu Tuệ Mẫn, quả nhiên là cậu, tớ không nhìn nhầm mà.” Lâm Tiếu vui vẻ chào hỏi Chu Tuệ Mẫn.
Ông bà chủ sạp rau đều ngạc nhiên nhìn sang, Lữ Tú Anh cười giải thích rằng Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn là bạn cùng lớp trong lớp Toán Olympic.
Vợ chồng hai người bán rau nghe thấy vậy liền nói không lấy tiền của Lữ Tú Anh bọn họ: “Mọi người muốn ăn rau gì cứ lấy.”
“Không không không, chúng tôi đã mua xong rồi, chỉ là Tiếu Tiếu nhìn thấy bạn học, muốn đến chào thôi.” Lữ Tú Anh vội vàng giơ rau trong tay lên cho bố mẹ Chu Tuệ Mẫn xem.
Cha mẹ Chu Tuệ Mẫn chọn lựa ở quầy rau, mang những loại rau đắt nhất và ngon nhất đưa cho Lữ Tú Anh: “Cầm lấy mớ rau hẹ đi, bây giờ hẹ đang non lắm, gói sủi cảo hoặc xào lên làm gì cũng ngon.”
“Còn có dưa chuột nữa, mùa đông dưa chuột trồng trong nhà kính non mà giòn lắm.”
Cha mẹ Chu Tuệ Mẫn nhanh chóng cho mấy loại rau vào túi cho Lữ Tú Anh rồi dúi vào tay Lữ Tú Anh.
Lữ Tú Anh thấy hai vợ chồng họ vẫn đang chọn rau, không dám nán lại một phút nào nữa, vội vàng chào hỏi rồi rời đi.
Lâm Tiếu chào Chu Tuệ Mẫn, Chu Tuệ Mẫn cúi đầu không nói gì.
Mẹ Chu Tuệ Mẫn nói to: “Bạn con chào con kìa.”
“Chào cậu.” Chu Tuệ Mẫn lí nhí nói như tiếng muỗi vo ve.
Sau khi Lâm Tiếu rời đi, mẹ Chu Tuệ Mẫn thấy khó hiểu hỏi: “Con sao thế, sao không nói chuyện với Lâm Tiếu? Lâm Tiếu không phải bạn thân của con ở lớp Toán Olympic sao?”
Lâm Tiếu là cái tên mà khi về nhà Chu Tuệ Mẫn nhắc đến nhiều nhất, cha mẹ Chu Tuệ Mẫn đều nhớ, cũng là cái tên duy nhất ở lớp Toán Olympic mà họ nhớ được.
Vì Lâm Tiếu là bạn thân của Chu Tuệ Mẫn, hai vợ chồng họ mới nhiệt tình như thế, nếu chỉ là bạn bình thường, họ sẽ không chọn rau đắt tiền để tặng.
Chu Tuệ Mẫn cúi đầu nhanh chóng lau nước mắt, lúc ngẩng đầu lên thì vẻ mặt của cô bé đã trở lại như bình thường.
Cha mẹ chào hỏi khách mới, không ai phát hiện ra điểm bất thường ở cô bé.
Chu Tuệ Mẫn cố nói giọng bình thường: “Nó không phải là bạn thân của con, con với nó là đối thủ cạnh tranh, con phải làm bài vượt qua nó, đánh cờ cũng phải thắng nó.”
Cha mẹ Chu Tuệ Mẫn nghe thấy vậy càng thấy sự nhiệt tình vừa rồi là hoàn toàn đúng, người bạn mà con gái mình thi đua làm bài, nghỉ giải lao cùng nhau đánh cờ vây, đó chẳng phải là bạn tốt sao?
Còn học tốt hơn con gái mình nữa, người bạn là động lực con gái mình phấn đấu vươn lên trong học tập.
Trong tay Lữ Tú Anh là mấy loại rau được cho, bà quay lại tiệm bánh vừa rồi và xếp hàng để cân hai túi soufflé nho khô. Một túi để cho Lâm Tiếu ăn, túi còn lại bảo Lâm Tiếu mai mang đến lớp cho Chu Tuệ Mẫn.
“Cầm cho bạn con ăn, không nên lấy không rau của người ta được.”
Lữ Tú Anh dặn dò Lâm Tiếu: “Túi này là để con mang tặng bạn, con không được ăn đâu đấy, biết chưa? Mẹ cũng mua cho con một túi rồi, con ăn túi đó ở nhà thôi.”
Lâm Tiếu bĩu môi, không hài lòng với lời dặn dò của mẹ: “Con không phải là một con mèo tham lam.”
Đồ tặng cho bạn bè, chắc chắn cô sẽ không ăn.
“Sáng hôm sau vào đến lớp con sẽ tặng luôn cho Chu Tuệ Mẫn.”
Tuy nhiên, ngày hôm sau, quá trình Lâm Tiếu tặng đồ ăn cho bạn không thuận lợi như cô nghĩ. Cô cầm lấy đồ điểm tâm đi tìm Chu Tuệ Mẫn, khi Chu Tuệ Mẫn nhìn thấy cô lại như chuột thấy mèo, thoắt một cái đã chạy biến mất.
Vào giờ học, chỗ ngồi của Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn lại cách xa quá xa, cô không có cách nào nói chuyện với Chu Tuệ Mẫn.
Vừa hết giờ, Chu Tuệ Mẫn liền chạy nhanh ra khỏi lớp.
Lâm Tiếu xách theo túi soufflé nho khô chạy đuổi theo Chu Tuệ Mẫn.
“Chu Tuệ Mẫn, cậu đợi tớ, tớ có đồ tặng cậu.”
Lâm Tiếu thở hổn hển đuổi theo, cuối cùng cũng đuổi kịp Chu Tuệ Mẫn, đưa tay ra kéo khăn quàng đỏ của Chu Tuệ Mẫn lại, Chu Tuệ Mẫn buộc phải dừng lại.
Lâm Tiếu tức giận hỏi: “Chu Tuệ Mẫn, sao cậu lại tránh tớ?”