Hôm nay Chu Tuệ Mẫn vẫn luôn trốn tránh Lâm Tiếu, bởi vì cô bé không muốn nghe những lời chế giễu từ trong miệng Lâm Tiếu, cũng không muốn nghe thấy lời an ủi đồng tình từ trong miệng Lâm Tiếu.
Chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, Chu Tuệ Mẫn đã trải qua một lần rồi, sau khi Lâm Tiếu nói chuyện cha mẹ của cô bé bán đồ ăn ở chợ ra ngoài, sẽ càng ngày càng nhiều bạn học cười nhạo cô bé.
Đêm khuya, Chu Tuệ Mẫn nắm chặt góc chăn quyết định, cô bé sẽ không rời khỏi lớp Olympic Toán học đâu, cô bé thích làm bài tập trong lớp Olympic Toán học. Nếu các bạn học chê cười cô bé, cô bé giả bộ như không nghe thấy là được rồi, ở trong lớp Olympic Toán học cô bé có thể không nói chuyện cùng bất kỳ bạn học nào, cô bé có thể một mình vùi đầu làm đề.
Thế nhưng tình huống hiện tại hình như có chút không giống với dự tính của Chu Tuệ Mẫn.
Sau khi Lâm Tiếu nghe thấy vấn đề của cô bé, chớp mắt hỏi: “Tại sao tớ phải chê cười cậu?”
Chu Tuệ Mẫn: “Bởi vì bởi vì cha mẹ tớ bán đồ ăn ở chợ.”
Lâm Tiếu nhíu mày: “Bán đồ ăn tại sao phải bị chê cười?”
Chu Tuệ Mẫn buột miệng nói ra: “Tớ cũng không hiểu tại sao bán đồ ăn phải bị cười nhạo nhưng các bạn học trước kia đều cười nhạo tớ.”
Giọng nói nhỏ xuống, Chu Tuệ Mẫn mím chặt môi, thật ra thì cô bé không muốn nói chuyện này với Lâm Tiếu, cô bé không muốn nói chuyện này với bất kỳ ai. Sao cô bé lại lỡ miệng thốt ra chứ.
Lâm Tiếu nhìn Chu Tuệ Mẫn, nghiêm túc nói: “Đó là bọn họ làm sai rồi, là những người cười nhạo cậu sai, không phải là lỗi của cậu.”
Chu Tuệ Mẫn nghe được lời của Lâm Tiếu, đôi mắt lập tức ánh nước, cô bé dùng sức lau mắt hai cái, nhìn Lâm Tiếu: “Vậy cậu sẽ cười nhạo tớ à?”
Lâm Tiếu: “Sẽ không.”
Lâm Tiếu đến bây giờ vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, trong nhà Chu Tuệ Mẫn bán đồ ăn có gì mà bị cười nhạo chứ, rõ ràng khiến người ta hâm mộ vô cùng mà.
Mỗi lần Lâm Tiếu đi chợ đều rất vui vẻ, Chu Tuệ Mẫn còn được ở chợ mỗi ngày.
Thứ nhất là Lâm Tiếu ước ao mở tiệm tạp hóa ở trong trường học, thứ hai ước ao mở tiệm sách văn phòng phẩm ở cửa trường học, giống như chị Tiểu Vân vậy, bán đồ ăn ở chợ, Lâm Tiếu phải đi khảo sát mới có thể quyết định có thể xếp đến thứ ba hay không.
Lâm Tiếu hỏi Chu Tuệ Mẫn: “Có phải cậu muốn ăn đồ ăn gì liền ăn đồ ăn đó không?”
Chu Tuệ Mẫn lắc đầu: “Không phải.” Bình thường rau quả gì không bán hết trong nhà liền ăn cái đó.
Cha mẹ thường xuyên hỏi Chu Tuệ Mẫn muốn ăn gì, nhưng mà câu trả lời của Chu Tuệ Mẫn đều là đồ gì cô bé cũng thích ăn.
Lâm Tiếu an ủi vỗ vỗ bả vai của Chu Tuệ Mẫn: “Không sao, mỗi bữa đều ăn đồ ăn mình thích vốn chính là một việc vô cùng khó khăn.”
Lâm Tiếu đi khảo sát, trong nhà mình chỉ có mẹ có thể làm được. Bản thân Lâm Tiếu không làm được, anh trai không làm được, chị Tiểu Vân cũng không làm được. Trước kia mẹ cũng không làm được, mới đây mới làm được.
“Trẻ con chúng ta đều không thể thích ăn gì thì ăn đó.” Lâm Tiếu nói.
“Đợi sau khi tớ lớn lên mở tiệm tạp hóa, muốn ăn gì thì ăn nấy, đến lúc đó cũng mời cậu ăn.” Vẻ mặt Lâm Tiếu vui vẻ.
Chu Tuệ Mẫn kinh ngạc nói: “Tại sao cậu muốn mở tiệm tạp hóa?” Lâm Tiếu: “Đây là lý tưởng của tớ mà.”
Chu Tuệ Mẫn há to miệng: “Lý tưởng của cậu là mở tiệm tạp hóa?”
Lâm Tiếu gật đầu, không hiểu tại sao Chu Tuệ Mẫn trông rất kinh ngạc: “Chẳng lẽ cậu không muốn mở một tiệm tạp hóa ở trong trường học sao?”
Chu Tuệ Mẫn lắc đầu, cô bé dè dặt hỏi: “Cậu thật sự sẽ không cười nhạo tớ, sau này vẫn chơi cùng với tớ?”
Lâm Tiếu: “Đương nhiên rồi, sau này chúng ta vẫn là bạn bè.”
Chu Tuệ Mẫn: “Ai là bạn của cậu…” Cô bé cắn đầu lưỡi, nuốt chữ cuối cùng vào trong bụng.
“Chuyện cha mẹ tớ bán đồ ăn ở chợ, cậu có thể giữ bí mật giúp tớ không?” Chu Tuệ Mẫn hỏi.
Lâm Tiếu gật đầu: “Ừm, tớ giữ bí mật giúp cậu.”
Cô duỗi ngón tay út ra: “Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được thay đổi.”
“Vậy sau này chúng ta là bạn bè rồi.” Chu Tuệ Mẫn nhỏ giọng nói.
“Nhưng tớ làm bài sẽ không nhường cậu đâu đấy.” Một câu này, Chu Tuệ Mẫn nói rất lớn tiếng.
Lâm Tiếu trừng mắt: “Tớ không cần cậu nhường.”
Cuối cùng Chu Tuệ Mẫn cũng nhận lấy soufflé nho khô từ trong tay của Lâm Tiếu, mở túi ra: “Chúng ta cùng ăn.”
Lâm Tiếu nhớ tới lời dặn của mẹ, lắc đầu: “Mẹ tớ nói túi này tặng cho cậu, không cho tớ ăn.”
Chu Tuệ Mẫn cầm một miếng soufflé nho khô lên, đưa đến bên miệng của Lâm Tiếu: “Vậy tớ mời cậu ăn.”