Không thể đổi ý lại không yên lòng, Thẩm Vân cố gắng nghĩ một biện pháp vẹn cả đôi đường giúp Lữ Tú Anh: “Vậy cô lặng lẽ đi theo sau lưng Lâm Tiếu, đừng để em ấy nhìn thấy.”
Hai mắt Lữ Tú Anh sáng lên: “Được không?”
Thẩm Vân nhìn bộ dáng của Lữ Tú Anh, trong lòng vô cùng hâm mộ, nếu như cô ấy có mẹ, mẹ cũng sẽ quan tâm cô ấy nghĩ đến cô ấy hay không?
“Cháu nghĩ là được, cô, cô cẩn thận một chút đừng để Lâm Tiếu phát hiện, hộ tống bên cạnh em ấy.” Thẩm Vân nói.
Lữ Tú Anh gật đầu liên tục: “Được, ý này hay.”
Đến khi tan học, Lữ Tú Anh chạy xe đến phòng giảng dạy, chỉ có điều lần này không đón Lâm Tiếu ở cửa chính của phòng giảng dạy, bà trốn đằng sau cái cây lớn cách cửa chính một khoảng.
Một lát sau, Lữ Tú Anh nhìn thấy Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn tay cầm tay đi ra.
Lâm Tiếu đứng ở cửa lớn phòng giảng dạy, nhìn một vòng xung quanh, Lữ Tú Anh vội vàng núp đi.
Bà nghe thấy giọng nói vui mừng của Lâm Tiếu: “Mẹ tớ không đến đón tớ thật này.”
Hai cô gái nhỏ nắm tay nhau đi đến vạch qua đường.
Lữ Tú Anh lặng lẽ đi theo phía sau, nghe thấy bọn chúng vừa đi đường vừa cười. Lữ Tú Anh không nghe rõ nội dung hai đứa nói chuyện, nhưng mà tiếng cười của hai đứa theo gió bay vào lỗ tai của Lữ Tú Anh.
Lữ Tú Anh nhìn thấy quả nhiên lúc Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn qua đường rất cẩn thận, cho dù là đèn xanh cũng nhìn rõ xe cộ trái phải có dừng lại hay không.
Lữ Tú Anh hơi thả lỏng trong lòng, khi sắp đến chợ, bà nhân lúc Lâm Tiếu không nhìn sang bên này, chợt đạp vài cái phi xe vượt qua bọn Lâm Tiếu đến cửa ra vào của chợ trước, đỗ xe.
Ngày hôm qua Lữ Tú Anh đã nói với Lâm Tiếu rồi, bọn họ gặp nhau tại sạp bán rau của nhà Chu Tuệ Mẫn trong chợ.
Lữ Tú Anh cúi đầu, xuyên qua đám đông đi về hướng sạp bán rau của nhà Chu Tuệ Mẫn.
Lúc này, bà nghe thấy giọng nói của Lâm Tiếu rõ ràng lại vang dội: “Tớ đi mua gà rán trước, sau khi ăn xong chúng ta hẵng đi đến sạp bán rau nhà cậu.”
Chu Tuệ Mẫn nghi hoặc nói: “Không phải mẹ cậu đang đợi cậu sao?”
Lâm Tiếu: “Đúng vậy, cho nên phải đi mua gà rán trước, sau khi ăn xong thì đi gặp mẹ tớ.”
Chu Tuệ Mẫn bừng tỉnh đại ngộ: “Cậu muốn giấu mẹ cậu ăn vụng chân gà rán.”
Lâm Tiếu cười hì hì, bước nhanh về phía sạp bán gà rán.
Lữ Tú Anh thì ở bên cạnh, lúc Lâm Tiếu chạy tới bà vội vàng trốn ở sau lưng hai người đàn ông thân hình cao lớn, không để Lâm Tiếu phát hiện.
Sau đó Lữ Tú Anh chậm rì rì đi đến sạp bán rau của nhà Chu Tuệ Mẫn, quả nhiên Lâm Tiếu còn chưa đến, Lữ Tú Anh và cha mẹ của Chu Tuệ Mẫn hàn huyên một hồi.
Một lát sau, Lâm Tiếu liền chạy tới: “Mẹ.”
Lữ Tú Anh nhìn thoáng qua hướng Lâm Tiếu chạy tới, không phải từ hướng của sạp bán gà rán mà là từ hướng cửa chính của chợ.
Xem ra Lâm Tiếu còn đặc biệt đi một đường vòng.
Chỉ có điều tầm mắt của Lữ Tú Anh rơi xuống mặt của Lâm Tiếu, chậc, cái miệng nhỏ toàn là mỡ.
Lâm Tiếu vẫy tay nói tạm biệt với Chu Tuệ Mẫn, đi theo mẹ đến chợ mua đồ ăn.
Lữ Tú Anh: "Muốn ăn thịt thủ heo không?"
Lâm Tiếu: "Dạ muốn."
Trong chợ có một quán bán thực phẩm chín, Lữ Tú Anh đã từng mua hai lần, mùi vị không tệ, sạp hàng cũng được dọn dẹp sạch sẽ, nồi niêu xoong chảo không thấy dính một tý mỡ, vì thế Lữ Tú Anh đã mua thực phẩm chín ở đây ba ngày hai lần.
Bà chủ bán thực phẩm chín đã quen mặt Lữ Tú Anh, cười chào hỏi: "Hôm nay muốn mua gì?"
Lữ Tú Anh chỉ vào thịt thủ heo: "Lấy cho tôi nửa ký."
Lâm Tiếu vừa liếc mắt nhìn đã thấy trên miếng thịt thủ heo có mũi heo, kiễng mũi chân nói với bà chủ: "Cô ơi, con muốn cái mũi heo, cô thái mũi heo cho con đi."
Bà chủ hơi nghiêng con dao trong tay, cười nói: "Được."
"Cô bé sành ăn thật, cả thịt thủ heo chỉ có mũi heo là quý nhất."
Lâm Tiếu gật đầu, cảm thấy cái mũi heo quý là rất có lý, mũi heo ăn ngon hơn những bộ phận khác của thịt thủ heo. Béo mà không ngấy, miệng đầy hương thơm, kỳ diệu nhất chính là cảm giác dai dai dẻo dẻo.
"Có thái miếng không?" Bà chủ hỏi.
Lữ Tú Anh liếc nhìn cái thớt và dao thái, trông cũng khá sạch sẽ thì gật đầu: "Thái đi."
Bà chủ thái thịt heo vừa dày vừa mềm thành từng miếng, bỏ vào trong cái túi to, rồi lại cho vào thêm mấy túi gia vị nhỏ: "Đây là bịch giấm chua, cái này là bịch dầu ớt, còn có tỏi băm và rau thơm, muốn ăn cái gì thì khi trộn cho cái đó vào."
Lâm Tiếu đã giơ tay từ lâu, bà chủ cột xong cái bịch to thì đưa cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu ngọt ngào nói: "Cảm ơn cô ạ."
Nhìn thấy đứa bé vừa đáng yêu lại còn lễ phép như vậy, tâm trạng của bà chủ tốt lên, vội vàng nói: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn."