"Mẹ ơi, con còn muốn ăn bánh nướng." Lâm Tiếu nói với mẹ.
"Muốn ăn bánh nướng kẹp thịt thủ heo phải không?" Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu cười hì hì: "Mẹ thật thông minh."
Lữ Tú Anh lại dắt Lâm Tiếu đi mua bánh nướng, bánh nướng vừa mới ra lò được xếp vào trong cái túi nóng hôi hổi, mùi thơm của lúa mì nướng liên tục bay ra khỏi cái túi.
"Hôm nay khá nhàn, về nhà xào rau rồi nấu cháo là xong." Lữ Tú Anh nói.
Lữ Tú Anh đạp xe chở Lâm Tiếu: "Chúng ta qua tiệm của chị Tiểu Vân, tặng cho chị Tiểu Vân chút đồ ăn nhé."
"Vâng ạ." Lâm Tiếu vui vẻ nói.
Lữ Tú Anh chia cho Thẩm Vân một phần thịt thủ heo và bánh nướng, coi như là cơm tối của cô ấy trong cửa hàng ngày hôm nay. Hôm nay Lữ Tú Anh đưa cơm cho Thẩm Vân hai lần, Thẩm Vân vừa mừng lại vừa lo: "Làm phiền cô ạ."
Lữ Tú Anh xua tay: "Không phiền phức gì cả, chỉ cần quẹo một cái, đạp bàn đạp vài lần mà thôi."
"Thời tiết khô nóng, cháu uống cái gì?" Lữ Tú Anh hỏi.
Thẩm Vân cầm phích nước nóng lên: "Cháu có nước ấm, uống nước ấm là được."
"Ừ, vậy bọn cô đi về trước, buổi tối cháu đi về cẩn thận." Lữ Tú Anh nói.
Vào kỳ nghỉ đông, việc buôn bán ở cửa hàng văn phòng phẩm của Thẩm Vân không tốt như bình thường, nhưng mỗi ngày cũng có tiền lời, thông thường sau giờ cơm tối còn có vài vị khách, lúc tám giờ tối mỗi ngày Thẩm Vân mới đóng cửa về nhà.
Lữ Tú Anh dắt Lâm Tiếu đi ra ngoài, đột nhiên dừng bước chân lại, đứng ở trước cửa ngoảnh đầu nhìn Thẩm Vân: "Không đúng, đã đến giờ cơm tối rồi, nếu cô không mang đồ ăn cho cháu, cháu sẽ ăn cái gì?"
Lữ Tú Anh mua thịt thủ heo và bánh nướng, đột nhiên có hứng đến chỗ Thẩm Vân đưa đồ ăn, Thẩm Vân cũng không biết bà sẽ đến.
Ông chủ Quách của tiệm sách Văn Lan bên cạnh đang đứng trên bậc thang ở ngoài cửa hút thuốc, nghe Lữ Tú Anh nói thì đáp: "Ăn bánh bao không nhân, bữa tối của Tiểu Thẩm thường đều là bánh bao ăn kèm dưa muối với nước lọc."
"Tôi kêu con bé tiếp tục ăn cơm chung với chúng tôi, tiền cơm mỗi tháng cũng không mắc nhưng con bé không chịu. Làm chủ rồi mà còn tiết kiệm hơn lúc làm công."
Lữ Tú Anh trừng lớn mắt: "Mỗi tối cháu đều ăn bánh bao với dưa muối?"
Thẩm Vân vội vàng nói: "Không đâu ạ, cháu đổi đa dạng các món ăn."
Ông chủ Quách hít một hơi thật sâu rồi phun ra: "Ồ, sự đa dạng mà cháu nói chính là từ bánh bao ngọt đổi thành bánh bao chay, rồi từ bánh bao chay đổi sang bánh bao ngọt, còn dưa muối thì đổi thành rau cải muối ớt, rồi lại từ rau cải muối ớt thành dưa muối."
Ông chủ Quách thấy Thẩm Vân há miệng muốn phản bác thì lại nói thêm một câu: "Thỉnh thoảng thì xa xỉ một chút, đổi dưa muối thành trứng vịt muối, một tháng được khoảng một hai lần."
Vẻ mặt của Lữ Tú Anh tràn đầy khiếp sợ, bà hoàn toàn không ngờ rằng cuộc sống hằng ngày của Thẩm Vân chính là như vậy. Từ khi bà và Lâm Tiếu dọn đến nhà Thẩm Vân ở, Thẩm Vân thường xuyên mang túi lớn túi nhỏ đựng thịt và đồ ăn về nhà, cứ ba ngày lại mua thêm thực phẩm chín ở bên ngoài cho bọn họ.
Lữ Tú Anh nghĩ bởi vì bọn họ đến ở nên Thẩm Vân mua đồ ăn tốt hơn bình thường một chút, nhưng hoàn toàn không ngờ bình thường lúc chỉ có một mình Thẩm Vân, cô ấy lại ăn uống tiết kiệm như vậy.
Lữ Tú Anh cau mày.
Lâm Tiếu lo lắng nói: "Chị Tiểu Vân, chị ăn như vậy không có dinh dưỡng, phải ăn đủ cả ba loại thịt, rau, món chính mới đủ dinh dưỡng."
"Chị Tiểu Vân, không nên ngày nào cũng ăn dưa muối, lượng muối có trong dưa muối rất nhiều, ăn thừa sẽ không tốt cho cơ thể."
Lâm Tiếu biết những điều này từ Trần Đông Thanh, trong nhà Trần Đông Thanh chưa bao giờ ăn dưa muối, Trần Đông Thanh không được phép ăn thứ gì đó quá mặn, bao gồm cả que cay.
Ông chủ Quách ném điếu thuốc lá xuống, mũi chân giẫm lên chà chà: "Tiểu Thẩm, không nên tiết kiệm tiền bằng cách này, đợi đến lúc cháu lớn tuổi như chú đi rồi sẽ biết, bao nhiêu tiền cũng không bằng sức khỏe tốt."
"Ý của chú là cháu tiếp tục ở cửa hàng ăn chung với bọn chú, tiền ăn trả theo tháng. Cháu ăn được, bọn chú thêm một đôi đũa cũng không tốn công."
Thẩm Vân: "Không được đâu ạ, sao cháu có thể làm phiền chú và bà chủ chứ, cháu đã làm phiền hai người rất nhiều rồi, bây giờ cháu còn đang được hai người thuê nhà ở giúp nữa chứ."
Sau khi Thẩm Vân rời khỏi tiệm sách Văn Lan, ông chủ Quách không bảo cô ấy dọn ra khỏi căn nhà kia, nhưng mà tiền thuê nhà từ ông chủ Quách trả biến thành Thẩm Vân trả. Trong lòng Thẩm Vân vô cùng biết ơn, nếu không nhờ có ông chủ Quách giúp đỡ, một mình cô ấy vốn không tìm được nhà để ở.
Ông chủ Quách nghe Thẩm Vân nói như vậy, vẻ mặt kinh ngạc, buột miệng nói: "Mẹ chồng cháu tới đưa cơm cho cháu, cháu còn không biết đâu."
Thẩm Vân nghe tới hai chữ "mẹ chồng" thì khuôn mặt dần đỏ lên.
Lữ Tú Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Vân, nở nụ cười: "Tiểu Vân và Tiểu Phi còn nhỏ tuổi lắm."
"Tôi cũng thấy mình còn rất trẻ, chưa chuẩn bị sẵn sàng làm mẹ chồng." Lữ Tú Anh nói đùa, khiến Thẩm Vân không còn cảm thấy mắc cỡ.