Thẩm Vân vẫn còn đang mắc cỡ, nhưng cô ấy chú ý đến lời nói của ông chủ Quách hơn: "Còn chuyện gì mà cháu không biết chứ?"
Ông chủ Quách đập tay: "Vốn dĩ căn nhà mà cháu đang ở không phải là chú thuê cho cháu, mà là người yêu cháu thuê cho cháu."
Thẩm Vân và Lữ Tú Anh đồng thời sững sờ.
"Căn nhà là Dược Phi thuê sao?"
"Căn nhà là Tiểu Phi thuê sao?"
Ông chủ Quách gật đầu: "Chứ sao nữa, tiệm sách nhỏ này của chú tuyển nhân viên, sao có thể nghỉ lại, nhiều người địa phương có chỗ ở như vậy, chú đi thuê một người không có chỗ ở làm chi, hơn nữa chú cũng không cho thuê nhà được, vốn dĩ không có cách để ở lại."
"Nhờ Lâm Dược Phi vừa ý công việc này, môi trường ở tiệm sách tốt cũng không quá mệt mỏi, cảm thấy khá phù hợp với cháu."
"Căn nhà là do thằng bé đi tìm, lúc trước cũng rất vất vả, tìm trong nhiều ngày. Tiền thuê nhà cũng toàn là thằng bé trả, chú không móc ra một đồng nào."
Trên mặt ông chủ Quách hiện ra vẻ hồi ức lại: "Chú nhớ rõ lúc trước thằng bé giúp cháu tìm công việc này là vì cảm thấy tiệm sách có bầu không khí học tập, muốn để cho cháu đọc sách học tập rồi quay lại trường đi học."
"Không ngờ cháu không quay lại trường học mà tự mở cửa hàng, làm bà chủ."
Ông chủ Quách nhớ tới chuyện lúc trước, vẻ mặt bùi ngùi. Có điều chỉ mới một năm, Thẩm Vân thật sự thay đổi rất nhiều.
Ông chủ Quách dứt lời, không nghe thấy ai đáp lại mới đột nhiên bình tĩnh, trông thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Thẩm Vân và Lữ Tú Anh.
Má ơi, không phải ông ấy nói gì bậy bạ rồi chứ? Ông chủ Quách chẳng ngờ được rằng không chỉ có Thẩm Vân không biết mà ngay cả Lữ Tú Anh cũng không biết chuyện Lâm Dược Phi bỏ tiền thuê nhà cho Thẩm Vân.
Còn chưa kết hôn, Lâm Dược Phi đã quan tâm Thẩm Vân tới mức đó, vừa bỏ tiền vừa bỏ sức, trong lòng của mẹ chồng tương lai là Lữ Tú Anh chắc không có ý kiến gì đâu nhỉ?
"Trong tiệm của chú có việc bận, chú về trước đây." Ông chủ Quách bôi dầu vào lòng bàn chân của mình, chuồn mất.
Trong lòng Thẩm Vân giống như được uống mật ngọt, nhưng lại không ngọt hoàn toàn, còn có một cảm giác chua chua chát chát. Trái tim của cô ấy như biến thành một quả bóng, liên tục thổi phồng lên, có cảm giác sắp nổ tung.
Hiển nhiên trong lòng Lữ Tú Anh không phức tạp như Thẩm Vân, ngoại trừ cảm giác kinh ngạc lúc mới biết chuyện này ra thì chỉ còn lại một chút sự bất ngờ, không ngờ Lâm Dược Phi quan tâm Thẩm Vân đến như thế.
Thật ra thì cũng chẳng bất ngờ lắm, Lữ Tú Anh nghĩ lại, bây giờ Lâm Dược Phi cũng rất quan tâm đến gia đình.
Từ chuyện Lâm Tiếu chuyển trường, Lâm Tiếu vào lớp Toán Olympic đến chuyện mua thêm đồ gia dụng trong nhà, bây giờ lại sửa sang nhà cửa, tất cả đều do một mình Lâm Dược Phi xử lý.
Đối với một chàng trai đang mười mấy tuổi, sự kiên nhẫn dành cho người yêu đương nhiên sẽ nhiều hơn cho mẹ và em gái.
Lữ Tú Anh thấy vẻ mặt hạnh phúc xen lẫn sự phức tạp của Thẩm Vân, vội vàng dẫn Lâm Tiếu rời đi, cho Thẩm Vân khoảng thời gian và không gian để cô ấy bình tĩnh lại.
Trên đường về nhà, Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu đang ngồi ở phía sau: "Anh của con khuyên Thẩm Vân đi học để làm chi?"
Lâm Tiếu: "Bình thường anh ấy không thích đi học, nhưng thích nhất là khuyên người khác đi học."
Lâm Tiếu đếm trên đầu ngón tay, anh trai dốc thúc cô đi học, khuyên anh Hà Trí đi học, còn khuyên cả chị Tiểu Vân cũng đi học.
Lâm Tiếu mới chỉ biết được ba "nạn nhân", có lẽ vẫn còn nhiều người nữa.
Lữ Tú Anh nghe Lâm Tiếu nói vậy thì nở nụ cười: "Vậy anh của con đã làm rất tốt."
Lữ Tú Anh thấy được hết tất cả những lợi ích khi Lâm Tiếu chuyển từ trường tiểu học trực thuộc đến trường tiểu học Đường Giải Phóng.
Bây giờ cha mẹ của Hà Trí đang ở trong khu tập thể, cũng suốt ngày nói tốt về Lâm Dược Phi.
Nhưng Lâm Tiếu và Hà Trí đều đang đi học, còn Thẩm Vân đã bỏ học từ lâu. Lữ Tú Anh vẫn còn giữ suy nghĩ cũ, rời khỏi trường thì đi làm việc, từ trước tới nay bà chưa từng thấy ai bỏ học rồi lại đi học lại.
Sau khi về nhà, thịt thủ heo và bánh nướng đều nguội ngắt, Lữ Tú Anh nấu cháo kê trên một cái bếp, cái còn lại thì làm nóng bánh nướng, sau đó bỏ thịt thủ heo vào nồi xào một lúc.
Nấu cháo kê xong, bánh nướng và thịt thủ heo cũng đều được làm nóng.
Lữ Tú Anh tiếp tục xào giá đỗ ngâm giấm, đây là bữa cơm tối của hai người bọn họ.
"Mẹ ơi, rạch bánh nướng giúp con đi." Bên trong bánh nướng trống rỗng, sau khi rạch ra có thể kẹp thịt thủ heo, Lâm Tiếu không dám tự rạch, nếu không cẩn thận rạch lố thì sẽ không kẹp được thịt thủ heo nữa.
Lữ Tú Anh cầm bánh nướng: "Mẹ vào bếp rạch cho con."
Lữ Tú Anh rạch bánh nướng ở giữa, nhét đầy thịt thủ heo cho Lâm Tiếu. Lâm Tiếu cầm bánh nướng bằng hai tay nhỏ bé, dùng sức cắn một miếng to.