Lữ Tú Anh xé một cái đùi gà lớn cho Lâm Tiếu, ngay cả một cái chân nhỏ mang theo một cái đùi rất lớn. Một cái đùi gà lớn khác cũng được Lữ Tú Anh xé ra, đặt vào cái đĩa sạch sẽ rồi úp một cái bát lên: "Phần cho chị Tiểu Vân của con."
Lúc Lâm Tiếu và mẹ cùng ăn gà nướng, Tiểu Hoàng ngửi được mùi thơm, ở bên cạnh bàn ăn nho nhỏ không ngừng xoay tròn, cọ tới cọ lui ở bên chân Lâm Tiếu và mẹ.
"Mẹ, có thể cho Tiểu Hoàng ăn một miếng không ạ?" Tiểu Hoàng nhìn rất đáng thương.
Lữ Tú Anh: "Không được, mặn quá." Cũng không phải thiếu một miếng muối này, chó con thỉnh thoảng ăn một miếng không lành mạnh cũng không sao, Lữ Tú Anh có thể cho phép Lâm Tiếu ăn vụng gà rán vui vẻ, cũng có thể cho phép Tiểu Hoàng ăn hai miếng đồ ăn không lành mạnh nhưng ngon.
Thế nhưng một khi Tiểu Hoàng ăn đồ ăn có vị mặn xong, làm thế nào cũng không chịu ăn cơm chó của mình.
Lần trước Lữ Tú Anh cho Tiểu Hoàng ăn một miếng, Tiểu Hoàng náo loạn với bà mấy ngày, náo loạn làm cho Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu mệt mỏi không khác gì ốm nặng một trận. Trải qua một lần Lữ Tú Anh đã nhớ kỹ, bà sẽ không cho Tiểu Hoàng ăn đồ ăn có vị mặn một lần nào nữa.
Lữ Tú Anh xòe ngón tay ra đếm đếm: "Gần đây luôn mua thịt ở bên ngoài, bắt đầu từ ngày mai không mua nữa, mẹ sẽ nấu ở nhà."
Khi tự làm thịt ở nhà làm đều sẽ nấu trước một ít thịt không thêm muối cho Tiểu Hoàng, mua thực phẩm chín từ bên ngoài về thì không có phần của Tiểu Hoàng.
Mỗi ngày Lữ Tú Anh đều mua ở bên ngoài, một phần là bởi vì Lâm Tiếu cảm thấy mới mẻ đối với chợ bên cạnh, nhìn cái này muốn ăn, nhìn cái kia cũng muốn ăn.
Hai là bởi vì chỗ của Thẩm Vân nấu cơm thật sự không tiện, phòng của Thẩm Vân không có phòng bếp và nhà vệ sinh, người cùng tầng dùng chung một cái nhà vệ sinh và phòng bếp.
Đến giờ nấu cơm, mỗi nhà đều dùng bếp than để nấu cơm ngoài hành lang.
Xào đồ ăn hay nấu cháo vẫn được, thịt hầm xương thì cần thời gian dài hơn, thực sự rất bất tiện.
Lữ Tú Anh lo Lâm Tiếu ghét bỏ chỗ ở của chị Tiểu Vân, trước khi chuyển đến đặc biệt dặn dò Lâm Tiếu. Không ngờ Lâm Tiếu còn nhỏ tuổi cũng không cảm thấy khổ, ở cùng chị Tiểu Vân mới lạ đến không chịu nổi, ngược lại thì Lữ Tú Anh tự mình cảm thấy có hơi không chịu đựng nổi.
Bếp đất ở nông thôn còn tốt hơn nhiều so với dùng bếp than để nấu cơm ngoài hành lang, chứ đừng nói là dùng chung nhà vệ sinh như tra tấn Lữ Tú Anh.
"Chỉ sửa một cái nhà vệ sinh thôi mà sao vẫn chưa làm xong?" Lữ Tú Anh khó hiểu nói.
"Con cũng sắp khai giảng rồi." Lữ Tú Anh tính toán thời gian, đã vượt khỏi thời gian dự kiến mấy ngày.
"Cơm nước xong xuôi gọi điện thoại cho anh trai con, hỏi anh ấy tiến độ sửa chữa thế nào rồi."
Lâm Tiếu ăn một cái đùi gà lớn, để lại cho Thẩm Vân một cái đùi gà lớn, hai cánh gà đều là của Lữ Tú Anh.
Khi Lữ Tú Anh gặm cánh gà, nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tiếu không ngừng bay qua, từ cánh gà còn chưa gặm kia bẻ một đoạn cho Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu mắt sáng lên: "Con muốn cánh nhọn."
Lâm Tiếu lấy cánh nhọn đi, cánh nhọn gần như không có thịt lại gặm một cách say sưa và ngon lành: "Mẹ, lần sau đùi gà to kia cho mẹ ăn, con ăn cánh gà."
Lữ Tú Anh: "Mẹ đều thích ăn."
Lâm Tiếu: "Không được, con muốn thay phiên ăn đùi gà với mẹ, lần này con ăn đùi gà, lần sau mẹ ăn đùi gà, lần sau nữa con ăn đùi gà, lần sau nữa nữa mẹ ăn đùi gà."
Lữ Tú Anh nhìn Lâm Tiếu một cái, nghĩ thầm cô sắp xếp thật lâu dài.
Cuối cùng, đùi gà nướng và cánh gà nướng cũng chia xong, ngay cả cổ gà cũng đã ăn xong, chỉ còn lại miếng thịt ức gà lớn.
Thịt ức là chỗ không ngon nhất, cắn cũng khô và cứng nhất.
Cả Lâm Tiếu và mẹ đều không thích lắm.
Lữ Tú Anh cất đi: "Ôi, anh trai của con không ở đây, còn lại nhiều ức gà như vậy."
"Sáng sớm ngày mai xé thành sợi rồi kẹp vào bánh mì cho con ăn."
Lâm Tiếu cau mày, bánh mì kẹp ức gà ăn ngon được ư, nhất định không ngon bằng bánh mì kẹp đầu heo.
Lữ Tú Anh cầm tất cả bát đũa bỏ vào trong nồi, bưng nồi đến bếp chung để rửa sạch sẽ. Trở về lau khô nước trên tay, dẫn Lâm Tiếu đến bốt điện thoại công cộng dưới tầng gọi điện thoại.
Sau khi điện thoại kết nối, việc đầu tiên của Lâm Tiếu là hét vào microphone: "Anh ơi, em rất nhớ anh."
Anh trai không ở nhà, ức gà cũng không có người ăn, sáng ngày mai Lâm Tiếu còn phải tiếp tục ăn ức gà, cô thật sự rất nhớ anh trai.
Lâm Dược Phi ở đầu dây bên kia nghe được giọng nói ngọt ngào của em gái, khóe miệng nhếch lên rất cao: "Nào về anh sẽ mua đồ ăn ngon cho."
Lữ Tú Anh để Lâm Tiếu nói vài câu nhảm nhí với anh trai rồi mới nhận lấy ống điện thoại, tốn tiền điện thoại, phải mau chóng nói vào chuyện chính.