"Tiểu Phi, nhà vệ sinh trong nhà vẫn chưa được sửa sang lại xong, giờ làm đến đâu rồi?" Lữ Tú Anh hỏi.
Trước đó Lữ Tú Anh đã hỏi hai lần, mỗi lần Lâm Dược Phi đều trả lời qua loa cho có lệ, lần này anh lại tùy tiện tìm một cái cớ khác: "Sắp xong rồi."
"Lúc trước chở một lô gạch men sứ đến, con thấy không đẹp lắm nên lại để bọn họ chở về, đổi một loại gạch men sứ khác tới, làm chậm trễ hai ngày."
Lữ Tú Anh nhíu mày: "Loại gạch men sứ gì mà con cảm thấy không đẹp. Có phải con kén chọn quá không?"
Mỗi lần Lâm Dược Phi tìm cớ đều không khác mấy, cái này không được, cái kia không được, khiến Lữ Tú Anh nghi ngờ là Lâm Dược Phi quá kén chọn.
Lâm Dược Phi thuận miệng nói bừa: "Gạch men sứ màu xanh lá cây thuần."
Lâm Tiếu ở đầu dây đối diện bỗng nhiên trừng to mắt, gạch men sứ màu xanh lá cây sao lại không đẹp chứ?
"Anh, em muốn một nhà vệ sinh được lát gạch men sứ màu xanh lá cây, sao lại không lát gạch men sứ màu xanh lá cây được?"
Lữ Tú Anh đưa tay ấn đầu Lâm Tiếu: "Màu xanh lá cây thật sự rất xấu."
Lâm Dược Phi không ngờ bản thân nói bừa màu xanh lá cây mà lại đánh trúng thẩm mỹ của em gái, anh ở điện thoại đối diện lắc đầu, nhà vệ sinh xanh um, em gái đây là thẩm mỹ gì vậy.
"Nhanh thôi, mấy ngày nữa là xong rồi." Lâm Dược Phi kéo lại.
Lữ Tú Anh hỏi: "Lúc Tiếu Tiếu khai giảng có thể xong không?"
Ở nhà Thẩm Vân gần phòng giảng dạy hơn, nhưng lại xa trường tiểu học Đường Giải Phóng hơn. Hiện tại Lâm Tiếu đến lớp Olympic Toán học còn thuận tiện, chờ sau khai giảng thì không tiện nữa, Lữ Tú Anh đi làm lại càng không tiện.
Lâm Dược Phi mơ hồ nói:"Cũng gần như thế."
Nhưng mà đợi đến ngày Lâm Tiếu tựu trường, nhà vệ sinh trong nhà vẫn chưa được sửa chữa xong.
Lâm Dược Phi lại tìm lý do mới, nói với Lữ Tú Anh vẫn phải qua mấy ngày nữa.
Lữ Tú Anh sốt ruột nói: "Sao còn chưa xong, có phải là con bận quá không, không rảnh giám sát bọn họ làm việc, bọn họ không làm tốt, dù sao mẹ cũng không có việc gì làm, để mẹ đi giám sát bọn họ làm việc."
Lâm Dược Phi vội vàng nói: "Không cần không cần, đều là người dưới tay con, bọn họ làm việc cho ai, cũng không dám lề mề khi làm việc cho con." "Sửa sang nó rắc rối như vậy đấy, việc tính toán thời gian không chính xác cũng là chuyện bình thường, lần này sẽ hoàn thành sớm thôi."
Lâm Dược Phi tốn công sức để thuyết phục Lữ Tú Anh một phen, chắc chắn rằng Lữ Tú Anh sẽ không đi giám sát sau khi cúp điện thoại, chạy đến nhà lại thúc giục một lần nữa: "Lão Lưu, tăng tốc độ nữa lên."
Thợ cả Lưu lắc đầu: "Không được, thật sự không thể làm nhanh hơn nữa. Tôi sẽ từng bước từng bước làm cho cậu một cách tỉ mỉ và hoàn thiện nhất, thợ thủy điện làm xong thì thợ gạch ngói lập tức bắt tay vào thi công, thợ gạch men sứ làm xong, thợ sơn cũng sẽ lập tức thi công, có nhanh hơn nữa cũng không kịp làm."
Lâm Dược Phi nói: "Không được, nhất định phải đảm bảo chất lượng."
Thợ cả Lưu gật đầu: "Đúng vậy, biết chỗ này là nhà mà ông chủ của mình ở. Phải đảm bảo chất lượng nhất, nhanh thì cũng chỉ có thể nhanh như vậy, nhanh hơn thì không được."
Lâm Dược Phi hỏi: "Vậy còn phải đợi mấy ngày nữa?"
Thợ cả Lưu: "Phải cần hơn mười ngày nữa."
Lâm Dược Phi gật đầu: "Được." Anh còn phải nghĩ cách ngăn chặn mẹ mình hơn mười ngày nữa.
Lâm Tiếu và mẹ đồng thời cùng kết thúc kỳ nghỉ đông, Lâm Tiếu khai giảng, Lữ Tú Anh đi làm.
Sáng sớm, Lâm Tiếu phải dậy sớm hai mươi phút, trước tiên mẹ đạp xe đưa cô đến trường tiểu học Đường Giải Phóng, sau đó lại đạp xe đến khu tập thể xưởng dệt bông của mình. Vì để đảm bảo rằng mẹ sẽ đến phòng văn thư trường tiểu học trực thuộc không muộn, Lâm Tiếu phải đến trường học sớm hơn.
Học kỳ mới sắp xếp lại chỗ ngồi, Lâm Tiếu lập tức từ hàng thứ ba đổi thành hàng thứ năm.
Cô và Diệp Văn Nhân ngồi cùng một hàng, ở giữa chỉ cách nhau một người bạn học.
Chỗ ngồi của Vương Hồng Đậu ở hàng thứ ba, cô bé rất khó chấp nhận kết quả này: "Vì sao qua một kỳ nghỉ đông, cậu cao hơn tớ nhiều như vậy."
Vương Hồng Đậu ấn bả vai Lâm Tiếu, nhảy nhảy ở trước mặt Lâm Tiếu, muốn so chiều cao với Lâm Tiếu.
Diệp Văn Nhân nhắc nhở Vương Hồng Đậu: "Không phải một kỳ nghỉ đông, học kỳ trước Lâm Tiếu đã cao hơn cậu rồi, chỉ là cô giáo vẫn không đổi chỗ ngồi thôi."
Qua một kỳ nghỉ đông, cô giáo Từ nhìn tròn trịa hơn một chút, sau khi trở nên mập mạp, nhìn cô giáo Từ càng dịu dàng hơn.
Nhưng khi cô giáo Từ nghiêm mặt, các bạn học biết cô giáo Từ vẫn là cô giáo Từ, trở nên dịu dàng đều chỉ là giả.