Lâm Tiếu lén nhìn bụng của cô giáo Từ, nhưng mà quần áo mùa đông mặc được nhiều, quần áo trên người cô giáo Từ lại rộng rãi, Lâm Tiếu không nhìn ra bụng cô giáo Từ có lớn hơn hay không, chỉ có thể nhìn ra khuôn mặt của cô giáo Từ trở nên tròn trịa hơn một chút.
Ăn tết xong khuôn mặt trở nên tròn là quá bình thường.
Khuôn mặt của Lâm Tiếu cũng trở nên tròn hơn, khuôn mặt của Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân đều trở nên tròn trịa, chỉ có Trần Đông Thanh không có mập.
Trong trường học, đầu Uyển Quân bắt đầu phổ biến. Ngày đầu tiên đến báo danh, Diệp Văn Nhân và Đường Kiều đều chải giống đầu Uyển Quân, bên trái bên phải của mỗi người đều thắt một cái bím, lại uốn bím thành vòng rồi buộc lại, đáng yêu lại hoạt bát.
Lâm Tiếu nhìn hai người chải kiểu tóc giống nhau, kinh ngạc nói: "Vì sao hai người các cậu lại giống nhau vậy."
"Tóc Tiểu Uyển Quân chải như thế, kỳ nghỉ đông cậu không xem Uyển Quân sao?"
Lâm Tiếu lắc đầu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều rất kinh ngạc, kỳ nghỉ đông mỗi ngày mẹ của các cô bé đều ở nhà xem bộ phim truyền hình này, vừa xem vừa khóc bù lu bù loa.
Lâm Tiếu nói cho hai bạn nhỏ, sau Tết cô chuyển ra ngoài, bây giờ ở nhà chị Tiểu Vân: "Nhà tớ đang sửa, chờ sửa xong rồi mới có thể về nhà."
Hai năm trước nhà của Diệp Văn Nhân cũng từng tu sửa, cô bé nói: "Vậy phải mất nửa năm."
Lâm Tiếu lắc đầu: "Nhà tớ chỉ tu sửa nhà vệ sinh, anh của tớ nói sẽ xong nhanh thôi." Mặc dù bây giờ đã quá thời gian mà anh trai nói, trong nhà vẫn chưa tu sửa xong, Lâm Tiếu cũng không lạ, lời nói của anh trai vĩnh viễn chỉ có thể tin một nửa.
Năm ngoái nhà của Vương Hồng Đậu vừa đổi ngồi xổm thành ngồi bệt, chỉ mất hai ngày, cô bé kỳ quái nói: "Cái này rất nhanh mà, sao lại lâu như vậy."
Lâm Tiếu lắc đầu, cô cũng không biết.
Kỳ nghỉ đông này, Diệp Văn Nhân lại đi du lịch cùng cha mẹ, cô bé đi miền Nam: "Mùa đông bên kia ấm áp hơn so với chúng ta, chỉ là đồ ăn ăn không quen."
Diệp Văn Nhân lè lưỡi: "Quá cay."
"Còn có bát cơm, bát cơm ở miền Nam rất nhỏ, tớ muốn ăn cơm phải hai bát mới đủ."
Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân tin ngay rằng nhất định bát cơm ở miền Nam rất nhỏ, lượng cơm mà Diệp Văn Nhân ăn là ít nhất trong ba người, ngay cả Diệp Văn Nhân cũng phải ăn hai bát mới no bụng, Lâm Tiếu nói: "Vậy tớ phải ăn ba bát."
Vương Hồng Đậu liên tục gật đầu: "Vậy chắc chắn tớ cũng phải ba bát."
Kỳ nghỉ đông này ra ngoài du lịch chỉ có một mình Diệp Văn Nhân, Vương Hồng Đậu không có đi ra ngoài, Lâm Tiếu càng chưa từng đi du lịch.
Diệp Văn Nhân nói: "Mẹ tớ nói, sau này mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều đưa tớ đi ra ngoài du lịch một chuyến."
Cả Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Diệp Văn Nhân.
Diệp Văn Nhân còn mua cho Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu bưu thiếp làm quà, một xấp bưu thiếp có mười cái, Diệp Văn Nhân bảo Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu mỗi người chọn một tấm.
Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu xem qua mười cái bưu thiếp một lần, trên đó có núi có nước thật đẹp. Vương Hồng Đậu chọn lấy một tấm bưu thiếp in thác nước, Lâm Tiếu chọn lấy một tấm in dãy núi xanh biếc.
Mặc dù Lâm Tiếu không đi du lịch, nhưng cô cũng có rất nhiều chuyện lý thú có thể chia sẻ cùng đồng bọn nhỏ, một kỳ nghỉ đông không gặp, ba cô gái nhỏ đều có chuyện nói không hết.
Lâm Tiếu chia sẻ cô phát hiện một thế giới mới sau khi đến nhà chị Tiểu Vân, chợ bán thức ăn bên cạnh rất lớn rất náo nhiệt, bán đủ loại đồ ăn ngon, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nghe xong đều chảy nước miếng.
Còn có một chuyện quan trọng nhất, Lâm Tiếu kiêu ngạo nói với đồng bọn nhỏ: "Tan học tớ tự đi về nhà."
Cô không cho mẹ đón, tự mình và Chu Tuệ Mẫn kết bạn đi về.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lâm Tiếu.
Vương Hồng Đậu: "Tại sao ba nhà chúng ta không ở cùng một chỗ chứ, nếu chúng ta sống cùng chỗ cũng có thể kết bạn đi học tan học."
Ba cô gái nhỏ cùng thở dài, nhà của ba người các cô đều ở vị trí khác nhau với trường học, không tiện đường.
Viên Kim Lai nghe thấy ba người nói chuyện, chạy tới nói: "Có gì đặc biệt hơn người, từ lớp một tớ đã tự tan học về nhà."
Lâm Tiếu oa một tiếng: "Cậu thật giỏi."
Viên Kim Lai đột nhiên đỏ mặt, mặc dù làn da của cậu bé đen thui nhìn không rõ lắm, nhưng Viên Kim Lai cảm nhận được rõ ràng hai cái má của mình rất nóng.
"Cũng thường thôi." Viên Kim Lai quay đầu bỏ chạy.