Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 394 - Chương 394.

Chương 394. - Chương 394. -

Lữ Tú Anh hoàn hồn lại, bà nắm lấy cổ tay Lâm Tiếu, kéo cô ra ngoài.

Đôi mắt của Lâm Tiếu dán chặt vào ngôi nhà mới xinh đẹp, hai chân dường như cũng dán chặt xuống đất, không muốn đi theo mẹ: "Mẹ, sao lại đi vội như vậy?"

"Gọi điện thoại cho anh trai con."

Lâm Tiếu nghe thấy lời mẹ nói, cô rụt cổ lại, vội vàng theo mẹ ra về.

Cuối cùng cô cũng hiểu cái gì gọi là sát khí trong các phim kiếm hiệp.

Nếu sát khí trên người mẹ cô có thể biến thành phi đao thì tất cả cành cây trong bán kính mười mét nhất định sẽ bị mẹ cô chặt đứt.

Lâm Tiếu sải bước đuổi theo phía sau mẹ cô: "Nữ hiệp, dừng bước."

Mẹ căn bản không nghe rõ Lâm Tiếu đang nói cái gì, bà đi tới phía trước bốt điện thoại công cộng, cầm ống nghe lên bấm một dãy số.

"Bíp bíp bíp…" Lữ Tú Anh gọi hai lần vào số điện thoại bàn trong nhà cho Lâm Dược Phi nhưng không có ai trả lời.

Bà lạch cạch cúp điện thoại, rồi lại gọi vào số điện thoại tổng đài, báo số điện thoại của Lâm Dược Phi.

"Gọi cho tôi 100 lần, bảo nó gọi lại cho tôi ngay."

Một giọng nữ ngọt ngào ở đầu dây bên kia lắp bắp nói: "Ừm, vâng, sẽ gọi gấp cho quý khách ba lần."

Lữ Tú Anh cúp điện thoại, khoanh hai tay đứng đợi bên cạnh bốt điện thoại công cộng.

Một lúc sau, điện thoại reo lên, Lữ Tú Anh bắt máy.

“Xin chào, cho hỏi ai vậy?” Giọng nói của Lâm Dược Phi vọng ra từ trong điện thoại.

"Bà già nhà mày."

Sau khi Lữ Tú Anh xác nhận đầu dây bên kia là Lâm Dược Phi, bà chất vấn anh như nước trút: "Không phải mày nói chỉ sửa lại nhà vệ sinh thôi sao?"

"Không phải mày nói nó rề rà mấy nay chưa sửa xong là do lý do này lý do kia sao?"

"Tại sao nguyên cả căn nhà lại thay đổi luôn rồi?"

"Lâm Dược Phi, mày thật sự rất có bản lĩnh im hơi lặng tiếng làm việc lớn đó."

Lâm Tiếu rụt cổ đứng bên cạnh, không dám hó hé nửa lời, đã lâu rồi cô không nghe thấy mẹ mắng anh trai mình nặng lời như vậy, cô có chút không quen.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của anh trai cô: "Mẹ, mẹ nghe con giải thích đã. Vốn dĩ con chỉ muốn sửa lại cái nhà vệ sinh thôi, nhưng sửa xong nhà vệ sinh, lại cảm thấy phòng khách không tương xứng với nó, sửa xong phòng khách thì lại thấy phòng ngủ cũng không tương xứng."

"Kết quả là con đã vô tình sửa lại nguyên căn nhà."

"Mẹ, mẹ đừng giận, không phải là con muốn cho mẹ và Tiếu Tiếu một bất ngờ sao?"

Lữ Tú Anh hít một hơi thật sâu: "Tốn hết bao nhiêu tiền?"

Lâm Dược Phi: "Không nhiều, thực sự không nhiều."

"Thợ sửa nhà đều là người của con, chỉ tốn một ít tiền mua vật liệu. Mà mua vật liệu con cũng có quan hệ, đều là giá thấp nhất."

Lữ Tú Anh: "Mẹ tin mày…"

Lâm Tiếu vươn cái cổ ra, nhanh như vậy mà mẹ đã tin anh trai rồi, lời của mẹ cô chỉ mới nói được một nửa, cả câu là "Mẹ tin mày cái con khỉ."

Mẹ cô hung dữ mắng anh trai, Lâm Tiếu từng bước từng bước rời khỏi trung tâm cuộc chiến, sau đó ngồi xổm xuống ven đường, trông giống như một con bọ dưa hấu bị một cây gậy nhỏ chọc vào biến thành một quả bóng.

Mẹ và anh trai nói chuyện điện thoại rất lâu, ngay cả tiền điện thoại mẹ cô còn không thèm tiếc nữa, xem ra là tức giận thật rồi.

Cuối cùng, Lữ Tú Anh thở dài một hơi, muốn cúp điện thoại: "Được rồi, tiền mày kiếm được mày muốn tiêu như nào thì do mày, mẹ không quản nổi mày nữa rồi."

Lữ Tú Anh đang định cúp điện thoại thì đột nhiên giọng nói của Lâm Dược Phi từ ống nghe vang lên: "Tiếu Tiếu, cứu cứu anh, em đưa mẹ về nhà xem lại căn nhà một lần nữa đi."

Cạch một tiếng, Lữ Tú Anh đã cúp điện thoại.

Đột nhiên nhận được mệnh lệnh nguy hiểm, Lâm Tiếu vô cùng hoang mang, cô có nên cứu anh trai không, cô cứu anh trai như thế nào: "Mẹ ơi, mẹ có muốn về nhà xem lại lần nữa không?" Lâm Tiếu hỏi một cách thận trọng.

Sau khi Lữ Tú Anh thanh toán xong tiền điện thoại, bà đứng yên tại chỗ, hít thở sâu vài cái: "Đi thôi."

Vừa rồi Lữ Tú Anh hoàn toàn không có xem kỹ căn nhà được sửa lại đã thành ra thế nào, bà muốn xem xem Lâm Dược Phi lấy đâu ra tự tin mà nói rằng chỉ cần bà xem kỹ một lần là có thể bớt giận.

Bà tức giận không phải vì bà tiếc tiền, căn nhà này vốn dĩ vẫn ở được, sửa lại nguyên cả căn nhà như này phải tốn biết bao nhiêu tiền.

Bây giờ Lâm Dược Phi kiếm được rất nhiều tiền, nhưng tiền của anh không phải tự nhiên mà có, tất cả đều là anh đi sớm về muộn cực khổ kiếm ra. Lúc người khác làm việc anh cũng làm việc, lúc người khác nghỉ ngơi nhưng anh vẫn phải làm việc.

Tiền mà Lâm Dược Phi cực khổ kiếm ra, Lữ Tú Anh thật sự không nỡ tiêu.

Lữ Tú Anh thầm nghĩ như vậy, bà bước vào nhà, khoanh hai tay nhìn trái nhìn phải.

Bình Luận (0)
Comment