Trần Đông Thanh an ủi Lâm Tiếu: "Không trách cậu được, cậu cũng không làm chuyện gì sai."
Lời nói của cô giáo Từ giống như mật mã thâm sâu, Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh họp lại cùng nhau nghiên cứu rất lâu, nhưng vẫn không phá giải không được.
Trần Đông Thanh bỏ cuộc trước: "Tớ phải đi làm đề Toán Olympic đây."
Cậu bé đã lãng phí hai tiết học.
Tuần trước, nhà trường đã nộp danh sách học sinh được chọn để dự thi vào lớp Toán Olymic cho phòng giảng dạy.
Trong lớp Lâm Tiếu có ba suất, lần lượt là Trần Đông Thanh, Chung Hiểu Khiết và Lý Vũ Châu.
Trước kia, mỗi tuần Trần Đông Thanh đều bảo Lâm Tiếu cho cậu bé mượn bài giảng của lớp Toán Olympic, sau khi photo một bản thì trả lại cho Lâm Tiếu. Gần đây cậu bé càng vùi đầu vào việc giải đề Toán Olympic.
Trong giờ học cậu bé làm đề Toán Olympic, lúc nghỉ trưa cũng làm đề Toán Olympic, trong giờ Toán thì đặt đề Olympic ở phía dưới sách Toán, lén lút làm đề Olympic.
Lâm Tiếu nói với Trần Đông Thanh: "Cậu không cần làm những đề này đâu. Những đề này đều là sau khi học lớp Toán Olympic được một năm mới bắt đầu làm, ban đầu lúc tớ đi thi cũng chưa từng làm những đề này."
Nhưng mà Trần Đông Thanh không muốn bỏ qua mỗi một đề Toán mà mình có thể tìm thấy: "Lỡ như khi thi có thì sao?"
Nếu như lúc đi thi cho ra một đề mà cậu bé đã mượn Lâm Tiếu để photo nhưng lại chưa từng làm thì cậu bé nhất định sẽ hối hận chết mất.
Lâm Tiếu: "Được rồi."
Cuối tháng năm, cô giáo Từ tuyên bố một tin vui bất ngờ với cả lớp.
Ngày Quốc tế Thiếu nhi năm nay, cô giáo Từ đã đặt trước một cái bánh kem lớn cho lớp.
Trong cửa hàng văn phòng phẩm của chị Tiểu Vân lại bắt đầu rao bán các loại bóng bay và ruy băng trang trí lớp học. Cô giáo Từ đã mua về, sau đó nhờ nhóm cán bộ lớp chia ra trang trí lớp học, còn phải trang trí bảng đen theo chủ đề ngày Quốc tế Thiếu nhi trong một tháng.
Diệp Văn Nhân phụ trách trang trí bảng đen, cô bé phác hoạ ra đường nét. Lâm Tiếu dùng phấn tô màu giúp Diệp Văn Nhân.
Lâm Tiếu rất mong chờ ngày Quốc tế Thiếu nhi năm nay. Trước đó vài ngày cô đã chuẩn bị xong quần áo mà mình muốn mặc, sau đó treo chúng ở ngăn tủ mở bên cạnh tủ quần áo.
Lúc anh trai lắp đặt, đã lắp một chiếc tủ mở bên cạnh tủ quần áo, dùng để treo “những quần áo tương đối sạch” sau khi mặc hai lần vào mùa đông mà không cần giặt lại.
Mẹ rất khen ngợi thiết kế này.
Áo khoác vào mùa thu và mùa đông sẽ thường xuyên xuất hiện tình huống như vậy, mặc hai lần thì không cần giặt. Trước đây vấn đề cất những quần áo này ở đâu khiến Lữ Tú Anh cực kỳ lo lắng.
Nếu treo chúng cùng một chỗ trong tủ với những quần áo đã được giặt sạch, trong lòng Lữ Tú Anh luôn cảm thấy không được thoải mái, cho nên đều gấp lại để bên ngoài, khiến trong nhà chất đống đến mức lộn xộn.
Lâm Dược Phi đã lắp đặt một chiếc tủ mở cho ngôi nhà, giải quyết triệt để vấn đề khó khăn này.
Hiện giờ là cuối tháng năm, thời tiết đã nóng lên, Lâm Tiếu chạy nhảy ở trong trường học, quần áo mặc một ngày thì phải thay ra đem giặt. Trong nhà đã không còn "quần áo khá sạch sẽ" nữa, tử bên cạnh tủ lập tức trở nên trống rỗng.
Lâm Tiếu treo quần áo mà mình muốn mặc vào ngày Quốc tế Thiếu nhi lên, một chiếc áo sơ mi tay ngắn màu xanh nhạt, cổ tay áo may theo kiểu lá sen, còn có một cái quần màu trắng, là kiểu quần ống loe thịnh hành trong hai năm qua.
Mỗi ngày Lâm Tiếu đều ra vào trong nhà, cũng có thể nhìn thấy quần áo mà bản thân mình treo ở tủ bên cạnh.
Buổi tối trước ngày Quốc tế Thiếu nhi, Lữ Tú Anh hỏi: "Không để quần áo bên gối."
Lâm Tiếu: "Con lớn rồi."
"Lớn rồi." Lâm Tiếu không còn đặt quần áo mới bên gối của mình nữa, thế nhưng trước khi ngủ Lữ Tú Anh nhận thấy Lâm Tiếu cứ chạy ra bên ngoài nhiều hơn lúc bình thường, đi vào bếp rót nước hai lần, lại đi vào phòng vệ sinh hai lần, mỗi một lần đi qua tủ quần áo đều phải liếc mắt nhìn quần áo mới mà bản thân sẽ mặc sáng mai.
Lữ Tú Anh nín cười, không trêu chọc Lâm Tiếu.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Tiếu mặc bộ quần áo mà mình thích nhất, đi đến trường trong ngày Quốc tế Thiếu nhi.
Lúc bánh kem lớn được mang vào trong lớp, các bạn học lập tức sôi nổi.
Cô giáo Từ cắt bánh kem, chia đều bánh theo số lượng, đặt từng miếng lên đĩa giấy.
Lớp trưởng và lớp phó kỷ luật ở bên cạnh duy trì kỷ luật giúp cô giáo Từ: "Mọi người không tranh nhau, mỗi người một miếng, người nào cũng có."
Mỗi người đều có một miếng bánh, thế nhưng miếng bánh có cắm cây dù nhỏ phía trên thì chỉ có một miếng.
Bánh kem lớn chỉ có một cây dù nhỏ, bây giờ đang ở trên một trong những miếng bánh nhỏ, tất cả các bạn trong lớp đều nhìn chằm chằm.