Cô giáo Từ hoàn toàn không ngờ miếng bánh có cây dù nhỏ cắm bên trên lại được các bạn thích thú như thế, ai cũng muốn được.
"Mọi người dựa theo chỗ ngồi xếp thành hàng, đến nhận bánh kem."
Cô giáo Từ cũng dựa theo thứ tự sắp đặt bánh để phát bánh, tất cả mọi người đều dựa vào vận may, xem ai có thể nhận được miếng bánh có cây dù nhỏ.
Vương Hồng Đậu đứng phía trước Lâm Tiếu nhận lấy bánh kem. Sau khi cô bé nhận miếng bánh của mình xong, nhìn thấy miếng bánh có cây dù nhỏ ở ngay phía sau, đó không phải là miếng bánh mà Lâm Tiếu muốn nhận hay sao?
Vương Hồng Đậu quay lại, kích động nói với Lâm Tiếu: "Miếng bánh có cây dù nhỏ là của cậu."
Lâm Tiếu vui mừng mở to hai mắt, miếng bánh có cây dù nhỏ thực sự thuộc về cô.
Cô giáo Từ đặt miếng bánh có cắm cây dù nhỏ vào tay Lâm Tiếu. Lâm Tiếu mỉm cười để lộ hai hàm răng trắng. Cô thật may mắn, nhận được cây dù nhỏ mà ai cũng muốn nhận.
Sau khi Lâm Tiếu nhận được bánh kem, chuyện đầu tiên chính là rút cây dù nhỏ ra, lau sạch sẽ kem trên thân cây dù. Cô đưa cây dù nhỏ cho Vương Hồng Đậu chơi một chút, cho Diệp Văn Nhân chơi một chút, những bạn học khác lại mượn cô nhưng Lâm Tiếu không chịu cho.
Lúc các bạn học bưng bánh lên ăn, giáo viên chủ nhiệm lớp 3/3 bên cạnh đeo trên cổ một chiếc máy chụp hình đi tới: "Ai da, cô giáo Từ, cắt bánh kem nhanh vậy? Tôi còn định qua đây chụp hình cho lớp các em mà."
Giáo viên chủ nhiệm lớp 3/3 biết cô giáo Từ rất quan tâm đến ngày Quốc tế Thiếu nhi này, chính là vì muốn để các bạn học sinh lưu lại một ít kỷ niệm, hôm nay còn đặc biệt mang tới cuộn phim máy ảnh từ nhà của mình.
"Không sao hết, cắt bánh rồi cũng có thể chụp ảnh."
Giáo viên chủ nhiệm lớp 3/3 bảo các bạn nâng đĩa bánh trong tay lên, đứng xung quanh cô giáo Từ, sau đó giơ máy lên chụp ảnh.
Một vài bạn nam đã nhanh chóng ăn bánh xong, cho nên bèn giơ chiếc đĩa trống trong tay lên thật cao.
"Tất cả mọi người di chuyển sang trái một chút, sang trái chút nữa, để cho cô giáo Từ đứng ở chính giữa."
Các bạn học sinh dưới sự chỉ huy của giáo viên chủ nhiệm lớp 3/3 bắt đầu di chuyển. Lâm Tiếu dời sang bên trái hai bước, lại dời tiếp sang trái hai bước nữa, cứ như vậy mà di chuyển đến bên cạnh cô giáo Từ.
Lâm Tiếu cảm thấy bản thân hôm nay thực sự là quá may mắn.
Cô giáo Từ duỗi tay ôm lấy vai Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu lập tức đứng thẳng người, còn nhẹ nhàng nhón chân lên, để cô giáo Từ có thể ôm cô thoải mái một chút.
"Một, hai, ba, cheese!"
Một giây trước khi giáo viên chủ nhiệm lớp 3/3 ấn nút chụp hình, Lâm Tiếu bèn giơ cây dù nhỏ trong tay mình lên thật cao.
Trên đường về nhà sau khi tan học, Lâm Tiếu không kịp chờ đợi đã nói với mẹ về một ngày siêu may mắn của mình.
Buổi tối sau khi anh trai về nhà, Lâm Tiếu lại kể cho anh trai nghe thêm lần nữa.
Lâm Dược Phi hỏi: "Các em không có trét kem sao?"
Lâm Tiếu thắc mắc: "Trét kem là gì?"
Lâm Dược Phi "Là bôi kem lên mặt bạn học á."
Lâm Tiếu lập tức trợn tròn mắt, sao lại có chuyện kem vừa thơm vừa ngọt như vậy mà không ăn, lại bôi lên mặt của bạn học vậy?
Lâm Dược Phi mỉm cười: "Các bạn của em đều rất ngoan đó." Có thể là do tuổi còn nhỏ, lá gan chưa đủ lớn.
Đột nhiên, Lâm Dược Phi nhớ tới Viên Kim Lai từng lấy sữa được phát giữa giờ học uống vào sau đó phun tùm lum, lại còn so với các bạn xem ai có thể nặn bánh mì nhỏ nhất.
Cậu bé thích phá phách nghịch ngợm như thế vậy mà lại không trét kem lên mặt bạn.
Lâm Dược Phi kinh ngạc nói: "Viên Kim Lai cũng không trét sao?"
Lâm Tiếu lắc đầu: "Không ạ."
Cô nhớ lại, đột nhiên phát hiện gần đây Viên Kim Lai rất yên tĩnh.
"Ồ, đã ba ngày Viên Kim Lai không phạm lỗi rồi."
Lữ Tú Anh nghe thấy Lâm Tiếu nói như vậy thì cười lên: "Ôi, Viên Kim Lai kia của lớp con có thể so với anh của con khi còn bé đó."
Lâm Tiếu hít vào một hơi lạnh: "Anh trai, lúc anh còn bé cũng làm người ta ghét sao?"
Lâm Tiếu nhìn anh trai với vẻ thông cảm, lúc anh trai còn bé chắc chắn khi đi học không có bạn bè, ai cũng ghét anh.
Buổi sáng ngày Quốc tế Thiếu nhi, cô được ăn bánh kem, buổi chiều thì được nghỉ nửa ngày. Lâm Tiếu nhận được những món quà từ mẹ, anh trai và chị Tiểu Vân tặng cho cô. Cô đã đặt cây dù nhỏ chung với những món quà mới nhận được
Buổi tối lúc đang tắm rửa, Lâm Tiếu ở trong phòng tắm lớn tiếng hát: "La la la la lắc lư thỏa thích…"
Sau khi tắm và sấy khô tóc xong, Lâm Tiếu bèn chui vào trong chăn nói với mẹ: "Mẹ, đây là ngày Quốc tế Thiếu nhi hạnh phúc nhất của con."
Sau ngày Quốc tế Thiếu nhi hạnh phúc nhất, Lâm Tiếu đi học rất vui vẻ.
Cô vừa hát vừa đi vào trường, buổi chiều lúc tan học lại vừa lau nước mắt vừa ra ngoài.
Lữ Tú Anh bèn vội vàng hỏi: "Con sao vậy?"
Lâm Tiếu khịt mũi: "Mẹ, cô giáo Từ thật sự phải đi rồi."
"Ngày mai lớp của tụi con sẽ đổi một giáo viên chủ nhiệm mới."